Chương 25: Ai cũng biết ngay cả khí hậu còn thay đổi, nói gì lời hứa (5)
“Giấu vào vũ trụ nhỏ mênh mông vô bờ, tôi hoài thương em.” - “Đủ yêu”, Đông Thành Vệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
...
Thịnh Nguyệt đứng đờ ra đó, nét mặt hơi sững sờ.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô ta cũng nhớ đến việc quay sang nhìn Chu Mật.
Mặt Chu Mật tái nhợt, cô ta cắn môi, sững sờ nhìn Phương Tuần Âm và Trần Gia Mạc, định nói rồi lại thôi.
Trần Gia Mạc cũng không nói gì nữa.
Anh chỉ im lặng ngồi xổm xuống, nhặt những mẩu nhật ký giúp Phương Tuần Âm.
Hai người cách nhau rất gần.
Tâm trí Phương Tuần Âm rối bời, đến giờ cô mới bình tĩnh lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh tượng này khiến cô hết sức lúng túng. Thậm chí cô xấu hổ và tức giận gần chết, chỉ muốn tìm một cái lỗ trên đất để chui vào, không gặp ai nữa.
Trần Gia Mạc đã nghe hết những câu nói đó rồi nhỉ?
Giờ anh cũng biết cô thầm mến anh rồi đúng không?
Hình như Trần Gia Mạc vẫn luôn dịu dàng và lễ độ, câu “Đương nhiên cậu xứng” của anh hồi nãy chỉ đơn thuần là để giải vây cho cô thôi.
... Chỉ thế thôi.
Thế nên giờ anh đang nghĩ gì thế?
Có phải anh cũng cảm thấy những suy nghĩ của cô hết sức nực cười không?
So với việc bị chế giễu trước đám đông, chuyện cô bị vạch trần trước mặt Trần Gia Mạc mới càng khiến người ta tuyệt vọng.
Cô chưa bao giờ ngờ tình huống hết sức oái oăm này lại bất ngờ xảy ra như thế.
Phương Tuần Âm không dám đoán nữa.
Cô chớp mắt mấy lần, cúi đầu, nuốt ngược nước mắt vào trong.
Bên cạnh cô.
Bầu không khí yên tĩnh dần biến mất.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Chẳng phải đó là Trần Gia Mạc và Cừ Ý Chi của lớp chuyên à? Chuyện gì đây?”
“Tức là... Phương Tuần Âm và Trần Gia Mạc đang hẹn hò ư? Bằng không, sao tự dưng cậu ấy lại chạy vào đây nói như thế chứ?”
“Hay cậu ấy đi ngang qua đúng lúc nên vào đây giúp người ta?”
“Theo tớ thì Thịnh Nguyệt cũng hơi quá đáng thật.”
“Phương Tuần Âm mang nhật ký đến trường làm gì thế. Cậu ta cố ý à?”
“Chậc chậc. Thường ngày lớp trưởng môn Vật Lý của chúng ta có vẻ ít nói nhưng cũng giỏi thật đấy.”
“Lát nữa anh Tài tới thì phải làm gì đây? Nghe nói nội quy của trường chúng ta cực kỳ nghiêm khắc, nếu bị phát hiện đang hẹn hò... Có phải sẽ bị xử lý không thế?”
“...”
Người có liên quan bất ngờ xuất hiện.
Nhất là đối phương còn rất nổi tiếng trong trường.
Hình như câu chuyện này bỗng trở nên thú vị hơn.
Tiếc rằng họ không hóng chuyện lâu được.
Tiếng nhạc du dương bỗng phát ra từ loa, vang vọng khắp các ngóc ngách trên sân trường Trung học số Tám.
Dường như nó đang giục các học sinh nhanh chóng bước vào tiết học tiếp theo.
Chuông vào tiết vang lên ngay sau đó.
Cuối cùng giờ nghỉ trưa cũng kết thúc.
Có lẽ vì thói quen tự học, mấy học sinh xung quanh ồ ạt tản ra, quay về chỗ mình. Thỉnh thoảng họ lại liếc về phía này.
Người Phương Tuần Âm cứng đờ, động tác của cô cũng nhanh hơn.
Nhưng với sự hỗ trợ của Cừ Ý Chi và Trần Gia Mạc, những mẩu giấy kia nhanh chóng được nhặt xong, được cô ôm hết vào trong lòng.
Trần Gia Mạc đứng dậy.
Anh mím môi, nghiêng người, vỗ nhẹ lên vai Phương Tuần Âm.
Hành động này như sự an ủi thầm lặng.
Phương Tuần Âm cảm thấy hết sức ấm áp.
“... Cảm ơn.”
Trần Gia Mạc không nói gì nữa.
Nhưng Cừ Ý Chi lại nhìn cô với vẻ hơi lo lắng, khẽ hỏi: “Phương Tuần Âm, cậu không sao chứ? Cần xin nghỉ không? Tớ đến phòng y tế với cậu nhé?”
Phương Tuần Âm cụp mắt, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, khẽ lắc đầu.
“Tớ không sao. Hôm nay... Các cậu mau về lớp đi. Cảm ơn các cậu.”
Giọng cô hơi thều thào.
Sau khi dứt lời.
Cô ôm cuốn nhật ký đã bị xé tan tác kia.
Cô chậm rãi quay đi, rảo bước.
“...”
Cừ Ý Chi đang định nói gì đó.
Trần Gia Mạc bỗng kéo cánh tay cô ấy, bình tĩnh lắc đầu ra hiệu cho cô ấy không nói nữa.
Anh dồn sức vào tay, kéo cô ấy ra khỏi phòng học của lớp 4.
...
Lúc này, Thường Triết Tự vẫn đang chờ bên ngoài phòng học.
Thấy hai người bước ra, anh ta chỉ sợ chuyện chưa đủ to, vỗ tay bôm bốp mấy cái.
Anh ta tiếp tục đi về phía cầu thang, vừa đi vừa thuận miệng cảm khái: “Hai cậu giỏi thật. Nhất là anh giai Trần Gia Mạc của tớ, tình huống hồi nãy đúng kiểu anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển luôn! Nếu tớ là Thỏ Con, chắc giờ tớ chỉ muốn lấy thân báo đáp.”
Cừ Ý Chi không ưa giọng điệu cợt nhả này của anh ta.
Cô ấy trừng mắt, khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện rõ vẻ tức giận.
Cô ấy nói: “Thường Triết Tự, hóng chuyện vui không? Chẳng phải cậu nói cậu và Phương Tuần Âm có duyên đánh bóng à? Sao lại đứng ngoài nhìn cậu ấy bị người ta bắt nạt thế?”
Thường Triết Tự buông thõng tay, thở dài: “Các cậu nghĩ Thỏ Con muốn bị nhiều người nhìn thấy trong tình cảnh đấy ư?”
“...”
“Càng ầm ĩ thì cậu ấy càng khó xử hơn. Thế nên tớ mới không vào! Hơn nữa tớ vào xong làm được gì chứ? Đánh mấy bạn học đang ầm ĩ hộ cậu ấy à?”
Cừ Ý Chi thở hổn hển, lườm anh ta.
Cô ấy thể hiện qua vẻ mặt, từ chối nói chuyện với anh ta tiếp.
Nhưng với tư cách là trung tâm của câu chuyện.
Trần Gia Mạc lại im lặng suốt quãng đường.
Từ khi bước ra ngoài hành lang, anh đã lấy điện thoại trong túi ra, cúi đầu suốt quãng đường, gõ gì đó với tốc độ cực nhanh.
Anh không tập trung đi đường.
Đương nhiên anh sẽ tụt lại phía sau một khoảng.
Thường Triết Tự liếc ra sau, hơi buồn bực, ngừng bước, rướn cổ tới, hỏi: “Cậu đang làm gì đấy? Giờ đã vào tiết rồi, coi chừng bị giáo vụ bắt gặp đang dùng điện thoại.”
Trần Gia Mạc “Ừ” một tiếng.
Anh không trả lời, chỉ khóa màn hình, hờ hững cất điện thoại đi.
Sau khi ngừng một chút.
Anh bình tĩnh dặn: “Đừng ai trong hai cậu nhắc lại chuyện hôm nay. Cho dù là với người khác hay với Phương Tuần Âm thì cũng đừng nói. Xem như nó chưa từng xảy ra nhé. Được không?”
...
Cả ngày hôm đó.
Phương Tuần Âm luôn ở trong trạng thái ngơ ngác, suy nghĩ vẩn vơ.
Cô nghe giảng không vào, cứ ngồi đờ ra tại chỗ.
Bên cạnh, mỗi ánh mắt nhìn về hướng này đều chẳng khác gì những con dao sắc bén.
Từng nhát dao đâm vào, khiến người cô đầm đìa máu tươi.
Cô cũng thầm hiểu, có lẽ cô chỉ đang suy nghĩ quá nhiều.
Dù sao suốt buổi chiều, ngay cả Chu Mật và Thịnh Nguyệt cũng không nói gì với cô nữa, những học sinh khác chỉ hóng chuyện, càng không quá để ý đến cô.
Nhưng cô lại là người lập dị, nhạy cảm và yếu đuối, cô không thể ngăn mình suy nghĩ lung tung được.
Dường như cô đã quay lại hồi bé.
Quay lại với cảnh tượng bạn học chỉ vào cổ cô, chê cô bẩn.
Đó là cơn ác mộng mà Phương Tuần Âm không quên nổi suốt cuộc đời này.
Giờ cô lại có thêm một cơn ác mộng khác.
Giọng Thịnh Nguyệt cứ quanh quẩn bên tai cô.
“Cậu cũng xứng à?”
“Cậu cũng xứng thích Trần Gia Mạc à?”
“Tự nhìn lại mình trong gương đi.”
“...”
Làn da ở chỗ vết bớt lại nóng rát.
Từ giờ nghỉ trưa đến giờ, cảm giác này vẫn chưa biến mất.
Dường như cơ thể đang ấm ức thay cô.
Phương Tuần Âm mím môi, nằm úp mặt ra bàn, vùi mặt vào khuỷu tay.
Nhoằng cái đã hết một ngày học.
Đến giờ tan học.
Trong lớp vẫn ồn ào như mọi khi, không có gì thay đổi. Nhưng dường như lại có chỗ nào đó đã thay đổi, đang biến đổi một cách thầm lặng, mất kiểm soát.
Phương Tuần Âm mãi vẫn không đứng dậy.
Mãi đến khi phần lớn học sinh đã rời khỏi lớp.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Từ Miên Tịnh và lớp phó lao động kiểm tra vệ sinh, dọn đồ xong rồi mới gọi khẽ: “Phương Tuần Âm.”
Phương Tuần Âm ngẩng đầu.
Cô ngơ ngác nhìn về phía cô ấy.
Từ Miên Tịnh đứng cạnh cửa, nét mặt hơi lúng túng: “Cậu... Cậu chưa về à? Đã muộn lắm rồi, chúng tớ phải tắt đèn khóa cửa nữa.”
Phương Tuần Âm bối rối “À” một tiếng.
“.. Tớ về ngay đây. Xin lỗi, làm mất thời gian của các cậu rồi.”
Từ Miên Tịnh vội xua tay, nói ngay: “Không đâu không đâu, không mất gì hết. Hay chúng tớ về trước nhé? Khi nào cậu về thì tắt đèn, đóng cửa phòng là được. Kéo một phát là khóa được luôn.”
Phương Tuần Âm cảm thấy rất biết ơn.
Cô gật đầu, trịnh trọng cảm ơn cô ấy: “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì. Vậy tạm biệt cậu nhé.”
“Ừ. Tạm biệt.”
Từ Miên Tịnh quay người đi ra ngoài.
Phòng học trở nên trống rỗng.
Phương Tuần Âm dụi đôi mắt đỏ hoe, nhét hết bài tập và sách vở vào ba lô. Đương nhiên cô cũng bỏ nốt đống vụn giấy từ cuốn nhật ký kia vào.
“Cạch.”
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Trong lúc ngẩn ngơ, cô đã bất cẩn làm rơi điện thoại ra ngoài.
Cô nhặt điện thoại lên.
Cô mở khóa.
Trên biểu tượng wechat xuất hiện chấm nhỏ màu đỏ, thông báo có tin nhắn mới.
Tâm trạng của Phương Tuần Âm bỗng trở nên nặng nề, cô không nghĩ nhiều, tiện tay mở wechat ra.
Không ngờ.
Tin nhắn mới lại đến từ Trần Gia Mạc.
Thời gian là từ giờ nghỉ trưa.
Cô mở to mắt.
Cô kéo đến phía trên cùng khung chat.
Cô đọc từng chữ từ câu đầu tiên.
Trần Gia Mạc: [Phương Tuần Âm, vết bớt không phải lời nguyền của ác ma. Đó là nụ hôn của các vì sao đấy.]
Trần Gia Mạc: [Cậu biết hình dạng của mặt trăng không? Trăng tròn, trăng non, trăng khuyết. Cậu đã quan sát kỹ chưa, vết bớt trên cổ cậu có hình trăng khuyết. Trong vũ trụ, các vì sao sẽ dạo chơi ở bất cứ góc nào. Chẳng hạn như bên cạnh mặt trăng.]
Trần Gia Mạc: [Chúng sẽ nhân lúc cậu không để ý, lén hôn mặt trăng rồi để lại chút dấu hiệu, thể hiện rằng mình từng tới.]
Trần Gia Mạc: [Nếu cậu cảm thấy tự vi và buồn bã vì một vết bớt như thế, tớ cảm thấy không cần thiết chút nào. Vì nó không hề xấu.]
Trần Gia Mạc: [[Xoa đầu mèo.jpg]]
Anh nói rất nhiều.
Anh không nhắc gì đến tình cảm đơn phương mà hai bên đều biết.
Chuyện này thực sự khiến người ta thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi mở wechat, một suy nghĩ đã lóe lên trong đầu cô, cô cứ tưởng Trần Gia Mạc nhắn wechat cho cô để cắt đứt mọi quan hệ, bảo cô đừng nghĩ nhiều hay tiếp tục mơ mộng viển vông nữa.
May mà không phải.
Anh cũng không vạch trần chuyện kia.
Phương Tuần Âm không hiểu tại sao tự dưng Trần Gia Mạc lại nhắn cho cô như thế.
Có lẽ... Anh đã nghe thấy Thịnh Nguyệt đọc nhật ký của cô à?
Chắc anh đã nghe thấy những lời kỳ cục đó.
Nhưng cho dù thế nào.
Cho dù chỉ là trong thời khắc này.
Cô cũng cảm thấy cơ thể mình đã được thả lỏng.
Nhiệt độ ở phần da trên cổ cũng giảm dần, bình thường trở lại.
Cô nhíu mày.
Cô thoát wechat, mở camera trước của điện thoại lên.
Sau đó cô dè dặt kéo khóa áo khoác đồng phục xuống, soi vào chỗ vết bớt.
Giờ đã gần đến mùa đông, ánh nắng mọi ngày cũng không quá gay gắt.
Màu vết bớt đã nhạt đi từ lâu, chỉ hơi đen đen, như một vết bẩn nhỏ trên quần áo trắng tinh.
Nó lớn chừng nửa bàn tay.
Nếu nhìn kỹ... Đúng là trông nó giống trăng khuyết thật.
Phương Tuần Âm mím môi.
Thậm chí cô còn không biết Trần Gia Mạc đã quan sát kỹ đến thế từ bao giờ.
Cô thở dài.
Cô lại quay về giao diện khung chat.
Không có gì để nghi ngờ, Trần Gia Mạc là học sinh chuyên khoa học tự nhiên. Rõ ràng anh chỉ cố gắng tìm một lý do để an ủi cô, cách diễn đạt cũng rất gượng gạo chứ không mang tính văn học nghệ thuật chút nào.
Nhưng trong mắt Phương Tuần Âm, mấy dòng chữ ngắn ngủi này lại ẩn chứa sự lãng mạn không sao tả xiết.
...
Phương Tuần Âm cầm điện thoại, do dự một lúc lâu.
Sau cùng cô vẫn không trả lời.
Trước giờ cô không phải mặt trăng hay ngôi sao gì hết.
Cô chỉ là một linh hồn cô độc đang theo đuổi ánh trăng trong vũ trụ nhỏ mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...