Đợi ánh trăng

 
Chương 24: Ai cũng biết ngay cả khí hậu còn thay đổi, nói gì lời hứa (4)
 
Giọng Thịnh Nguyệt như truyền đến từ chân trời vô tận.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc rõ lúc không.
 
Cô ta đang nói: “Âm Âm, chẳng phải tôi và Chu Mật là bạn thân nhất của cậu à? Có chuyện gì mà cậu không thể nói với chúng tôi chứ? Tại sao cậu lại nói dối chúng tôi? Cậu biết rõ Mật Mật... Sao cậu có thể làm thế!”
 
Phương Tuần Âm bỗng cảm thấy hơi buồn cười.
 
Cảnh tượng này trông thực sự hoang đường nhưng lại khiến người ta không biết phải cười từ đâu.
 
Quả nhiên cho dù quan hệ hòa hoãn thế nào cũng chỉ là ảo giác của cô, không khác gì hoa trong gương, trăng trong nước.
 
Người như cô đã được định sẵn là không giữ được tình cảm của ai rồi.
 
Thậm chí đến khi trở mặt, họ cũng phải thẳng thừng cấu xé da thịt cô.
 
Khiến người cô chằng chịt vết thương, máu me đầm đìa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Họ phải phá nát thế giới của cô thì mới chịu bỏ qua.
 
“... Hơn nữa, Mật Mật đối xử với cậu tốt như thế, chuyện gì cũng nghĩ cho cậu, kết quả cậu lại thầm thích người con trai mà cậu ấy thích, nhiều lần lợi dụng Mật Mật để tiếp cận người ta. Làm thế này có phải hơi vô ơn không nhỉ!”
 
Giọng điệu Thịnh Nguyệt lúc trầm lúc bổng, rất thu hút người khác.
 
Cộng thêm chủ đề cậu thích, tớ không thích.
 
Trong mắt các học sinh trường Trung học số Tám, chủ đề này đúng là chấn động.
 
Dù sao cụm từ “không được phép yêu sớm” đã được ghi trong nội quy của trường Trung học số Tám thành phố Giang.
 
Đương nhiên cô ta cũng thành công thu hút tất cả mọi người trong lớp tới hóng chuyện.
 
Phương Tuần Âm im lặng cúi đầu.
 
Cô không nói gì.
 
...
 
“Trần Gia Mạc, cậu từ chối đi thi Olympic Cup vì cuộc thi vào tháng mười hai này à? Nhưng hai cuộc thi này có cùng cấp bậc đâu.”
 
Trên hàng lang tầng một.
 
Cừ Ý Chi đang đi cạnh Trần Gia Mạc và Thường Triết Tự.
 
Cô ấy nói với vẻ hơi ngạc nhiên.
 
Ba người đều đi về phía phòng học thêm nên đương nhiên cũng trò chuyện với nhau mấy câu.
 
Họ nói về cuộc thi và điểm số.
 
Đây là chủ đề trò chuyện phổ biến nhất giữa học sinh các lớp chuyên.
 
Nghe thấy Cừ Ý Chi hỏi thế, Trần Gia Mạc thản nhiên đáp một cách từ tốn: “Cuộc thi Olympic lần này không có môn Vật Lý, tớ học Vật Lý, nhảy sang thi Olympic Toán làm gì.”
 
Đương nhiên anh chỉ trả lời cho xong.
 
Cừ Ý Chi và Thường Triết Tự đều biết từ nhỏ Trần Gia Mạc đã đi thi Olympic Toán, giành được không ít giải thưởng, sau khi vào trường Trung học số Tám thì mới chuyển sang Vật Lý. Nhưng anh vốn thông minh, hơn nữa đã quen làm bài thi học sinh giỏi, chắc chắn anh sẽ không thua kém gì các học sinh của lớp chuyên Olympic Toán.
 
Khi nhập học, anh được chọn giữa hai lớp.
 
Chứ không hề có chuyện anh thi khác môn mình học.
 
Cừ Ý Chi thở dài, trêu: “Trần Gia Mạc, tớ hâm mộ trạng thái của cậu bây giờ thật đấy. Đúng kiểu kiêu ngạo coi thường cả thiên hạ.”
 

Trần Gia Mạc còn chưa nói gì.
 
Thường Triết Tự bên cạnh đã khoát tay.
 
“Bạn Cừ Ý Chi, đây là lời thoại của tổng giám đốc bá đạo đấy à? Hay lần này cậu định được ăn cả ngã về không, nếu không giành huy chương vàng thì sẽ chuyển sang học Văn nên mới học mấy thành ngữ này để làm quen trước thế?”
 
“...”
 
Cừ Ý Chi mặc kệ anh ta.
 
Cô ấy im lặng lườm anh ta.
 
Ba người vừa nói chuyện vừa lên tầng.
 
Tiếng ồn ào truyền đến từ bên cạnh, tuy cách rất xa nhưng vẫn lọt vào tai họ.
 
Vì chưa có chuông vào lớp, vẫn đang trong giờ ra chơi, khối lượng bài của lớp mười không nhiều bằng lớp mười một và lớp mười hai nên có ồn ào một chút cũng bình thường, không có gì lạ.
 
Thường Triết Tự và Cừ Ý Chi vẫn đang cãi nhau.
 
Họ hoàn toàn không nhận ra điều gì.
 
Chỉ mình Trần Gia Mạc bước chậm lại rồi đột ngột ngừng hẳn.
 
Thường Triết Tự đã bước được hai bậc thang.
 
Nhận thấy động tác của anh, anh ta quay người lại.
 
“Trần Gia Mạc, sao thế? Cậu làm rơi gì à? Hay... Hồn cậu vẫn đang ở dưới tầng, chưa lên đến đây thế?”
 
Trần Gia Mạc nhíu chặt mày, không quan tâm đến câu đùa của anh ta.
 
Anh lắng tai nghe kỹ.
 
Không hiểu sao, hình như anh nghe thấy một cái tên quen thuộc.
 
Một lúc sau.
 
Anh đổi hướng, không lên tầng nữa mà đi về phía lớp học ở tầng này.
 
“Ơ này! Có chuyện gì thế?”
 
Trần Gia Mạc vốn cao, chân cũng dài, sải bước của anh rất rộng.
 
Chỉ sau hai, ba bước, anh đã đứng ngoài phòng học của lớp 4.
 
Bên trong đang rất ồn.
 
Từ nhỏ Trần Gia Mạc đã có trí nhớ rất tốt.
 
Chỉ cần gặp một lần, biết tên nhau thì hầu như anh sẽ không quên.
 
Vào lúc này, người bạn thân Thịnh Nguyệt của Phương Tuần Âm đang đọc từng câu trong cuốn sổ trước mặt bao người.
 
“... Vết bớt là lời nguyền của ác ma.”
 
Cô ta bật cười: “Viết hay đấy.”
 
Sau đó cô ta tiện tay đưa cuốn sổ đó cho Chu Mật bên cạnh.
 
Sắc mặt Chu Mật tái nhợt, đứng cũng không vững, cô ta nhận lấy cuốn sổ, đọc rất nhanh.
 
Trần Gia Mạc nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này một lúc.
 
Anh tìm kiếm Phương Tuần Âm.
 
Phương Tuần Âm cũng đang trong lớp.
 
Người cô nhỏ nhắn, tuy cô mặc đồng phục rộng rãi nhưng vẫn không giấu được sự gầy gò.

 
Cô đang đứng ngoài đám đông, cúi thấp đầu.
 
Dường như linh hồn cô đã đi đâu mất, chỉ còn thân xác ở lại đây.
 
Chỉ một cơn gió thu cũng có thể khiến cô tan thành bụi, bay khắp bốn phía.
 
Sau thoáng chốc.
 
Cừ Ý Chi vỗ vai Trần Gia Mạc từ phía sau.
 
Cô ấy thành công cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.
 
“Cậu nhìn gì thế? Ơ, chẳng phải đây là lớp Âm Âm à? Các cậu ấy chơi gì thế? Là tiết mục trong buổi diễn văn nghệ ư?”
 
Cô ấy không nhận được câu trả lời.
 
Cô ấy bèn ló đầu nhìn vào từ cửa lớp.
 
...
 
Trong lớp.
 
Câu chuyện đã phát triển đến mức vượt ngoài tầm kiểm soát.
 
Cho dù Phương Tuần Âm không ngẩng đầu thì vẫn có thể nghe rõ những tiếng động kia.
 
Chu Mật đang giở nhật ký của cô.
 
Tiếng giấy kêu “Loạt soạt”.
 
Bộ não cô đang kêu gào, bảo cô xông tới giành lấy cuốn nhật ký.
 
Bí mật của cô, thế giới của cô, tất cả ảo tưởng và tuyệt vọng của cô phải được đội vỏ ốc, cuộn tròn lại, không thể để bất cứ ai thấy.
 
Nhưng Phương Tuần Âm không sao làm thế nổi.
 
Bộ não không kiểm soát được cơ thể cô.
 
Những ánh nhìn chăm chú và ánh sáng đã đủ để khiến người cô cứng đơ, chậm rãi giết chết cô rồi.
 
Phía bên kia, Chu Mật nhanh chóng đọc hết cuốn nhật ký.
 
Cô ta cầm cuốn nhật ký, băng qua các học sinh đang hóng chuyện, bước đến trước mặt Phương Tuần Âm.
 
Rõ ràng cô ta có vóc dáng nhỏ bé.
 
Nhưng lại có sức mạnh khổng lồ.
 
Chu Mật nghiến răng: “Âm Âm, cuốn sổ này là do cậu viết à?”
 
“...”
 
“Trần Gia Mạc là ánh sáng của cậu nên cho dù biết là không thể, cậu vẫn thích cậu ấy đúng không? Tại sao thế Âm Âm? Chẳng lẽ tôi không quan trọng à? Tôi không đến gần cậu à? Ai cũng được, tại sao, cậu biết rất rõ... Tại sao cứ phải là Trần Gia Mạc chứ?”
 
Phương Tuần Âm không trả lời được.
 
Nói thật lòng, những điều như tình cảm vốn trớ trêu, lấy đâu ra nhiều tại sao thế?
 
Có lẽ sự im lặng này càng khiến người ta dễ buồn và ấm ức hơn.
 
Chu Mật bắt đầu khóc thút thít.
 
Cô ta rơi nước mắt.
 

“Mật Mật? Sao thế, đừng khóc mà!”
 
“Mật Mật đừng khóc, đừng khóc...”
 
Cô ta không lầm lì như Phương Tuần Âm mà rất được bạn bè trong lớp yêu quý, có thể chơi cùng tất cả mọi người. Ban đầu, các học sinh khác chỉ bị Thịnh Nguyệt thu hút nên tới hóng chuyện, cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Nhưng thấy Chu Mật khóc lóc buồn bã như thế, đương nhiên họ sẽ xúm lại quanh cô ta, lên tiếng an ủi.
 
Phương Tuần Âm vẫn không nhúc nhích.
 
Nhưng cô vô thức siết chặt nắm tay.
 
Một lát sau.
 
Chu Mật dần bình tĩnh lại.
 
Lúc này Thịnh Nguyệt mới bước đến trước mặt Phương Tuần Âm, hừ lạnh.
 
Cô ta cầm cuốn nhật ký kia lên.
 
Cô ta dồn sức vào tay.
 
Dù sao giấy sổ cũng mỏng manh, cô ta chỉ mất vài lần để xé nát nó.
 
Cô ta giơ tay lên, ném thẳng đống giấy vào người Phương Tuần Âm và sàn nhà bên cạnh, những mẩu giấy bay khắp nơi, dần lấp kín các góc trong lớp.
 
Sau khi làm xong mọi việc.
 
Cô ta giơ một ngón tay ra, chỉ vào cổ Phương Tuần Âm.
 
Giọng điệu cô ta gay gắt hơn rất nhiều.
 
“Phương Tuần Âm, cậu có một vết bớt ở cổ nên từ ngày đầu tiên đi học, cậu vẫn luôn mặc áo cổ cao, thà bị say nắng cũng không cởi áo khoác. Mật Mật chưa bao giờ chê bai cậu, cũng không nói chuyện này với ai. Tôi đọc nhật ký của cậu mới biết. Cậu ấy nói hết mọi chuyện cho cậu nhưng cậu lại đối xử với cậu ấy như thế. Thầm mến người mà cậu ấy thích, lợi dụng lòng can đảm của cậu ấy để lén đến gần Trần Gia Mạc. Đúng không?”
 
“...”
 
Sau khi dứt lời.
 
Thịnh Nguyệt nhíu mày, khoanh tay, nhìn cô từ trên cao.
 
“Loại nữ sinh hèn hạ như cậu... Sao không nhìn mình trong gương xem, cậu xứng chắc?”
 
Phương Tuần Âm vẫn im lặng.
 
Nhưng móng tay cô đã bấu chặt vào lòng bàn tay từ nãy.
 
Cơn đau ở lòng bàn tay khiến cô muốn hét lên.
 
Thịnh Nguyệt đang định nói thêm gì đó.
 
Bỗng dưng.
 
Một bóng người xông vào từ cửa lớp.
 
Cô ấy chen vào giữa hai người.
 
Cừ Ý Chi nhìn thẳng vào Thịnh Nguyệt với khí thế hùng hổ, cười khẩy, nói: “Tôi đang muốn xem xem kiểu người trơ trẽn này chui từ đâu ra mà cứ vo ve như ruồi. Hóa ra trông thế này.”
 
Thịnh Nguyệt ngẩn người.
 
“Cừ Ý Chi?”
 
Ở trường Trung học số Tám, gần như không có ai không biết tên và vẻ ngoài của Cừ Ý Chi. Tuy Thịnh Nguyệt không hề liên quan đến cô ấy nhưng vẫn biết.
 
Cô ấy nhếch môi.
 
Các đường nét trên khuôn mặt cô ấy từ từ giãn ra, có sức hút riêng.
 
“Đúng là tôi. Nhưng tôi tên gì không quan trọng, quan trọng là cậu tên gì? Có phải nội quy của trường Trung học số Tám đã ghi rõ trộm đồ của bạn là lỗi nặng không? Cậu này, cậu nói xem, nếu cậu trộm ít tiền, tôi còn có thể nghĩ là nhà cậu nghèo, không ai dạy dỗ rồi bỏ qua. Nhưng cậu trộm nhật ký của người ta là sao thế? Cậu đam mê đọc trộm à? Tôi nghĩ cậu nên nhanh chóng báo tên đi, tôi sẽ gọi giáo vụ tới để báo cáo. Nếu cậu không nói, tôi sẽ hỏi người khác đấy.”
 
Sắc mặt Thịnh Nguyệt cứng đờ, cô ta cao giọng cãi lại: “Cậu đừng ăn không nói có, tôi trộm bao giờ? Ba lô của cậu ta rơi xuống đất, tôi còn tiện tay xếp lại đồ giúp cậu ta.”
 
Cừ Ý Chi: “Ồ?”
 
Các lớp của trường Trung học số Tám đều có camera.
 
Nhưng đã từng có phụ huynh khiếu nại về vấn đề này.
 
Do đó, nếu không trong giờ thi, thông thường camera ở các phòng học lớp mười sẽ không được bật.
 
Đương nhiên những lời Thịnh Nguyệt nói cũng không có chứng cứ.

 
Cừ Ý Chi không còn cách nào khác, chỉ có thể cười lạnh: “Cậu xếp đồ giúp người ta, còn giở cả sổ của người ta ra, đọc bí mật của người ta. Nếu tất cả người tốt trên đời đều giống cậu, chắc đêm đến Tần Thủy Hoàng phải tìm cậu, mượn da mặt cậu để xây trường thành mất.”
 
Nhưng đúng là thường ngày vẫn có chuyện các học sinh đọc vở ghi những bài làm sai trên bàn bạn cùng lớp khi người ta không có mặt.
 
Chu Mật đã hỏi mượn vở ghi của Phương Tuần Âm.
 
Khi ấy Phương Tuần Âm đang vội đi lấy bài tập Vật Lý nên bảo cô ta tự tìm trong ba lô.
 
Ai ngờ hôm nay lại trùng hợp thế.
 
Nếu không vì chuyện đêm qua, nếu không sợ cha mẹ lục ngăn kéo của cô.
 
Cô đã không để thứ đó trong ba lô rồi.
 
Mọi chuyện chỉ là trùng hợp.
 
Trùng hợp khiến người cô chằng chịt vết thương.
 
Khiến cô trở nên thấp hèn, không còn chỗ trốn.
 
Mắt Phương Tuần Âm cay xè, cô cố nén nước mắt. Cô vươn tay kéo vạt áo Cừ Ý Chi, ra hiệu cho cô ấy không nói nữa.
 
Cừ Ý Chi quay đầu lại, lo lắng nhìn cô.
 
“Phương Tuần Âm...”
 
Phương Tuần Âm không nói gì, cô cụp mắt, ngồi xuống, nhặt từng mẩu giấy từ cuốn nhật ký kia.
 
Một mẩu.
 
Hai mẩu.
 
Mỗi mẩu giấy đều như có sức nặng nghìn cân.
 
Cô cẩn thận nhặt nó lên, không dám nhìn chữ viết trên đó.
 
Sau khi nhặt hết xung quanh.
 
Cô lại di chuyển sang chỗ khác.
 
“Cộp, cộp.”
 
Tiếng bước chân khẽ vang lên.
 
Một đôi giày chơi bóng ngừng trước mặt cô.
 
Ngón tay Phương Tuần Âm khựng lại.
 
Mấy giây như dài ra vô tận.
 
Cô ngẩng đầu với đôi mắt đỏ hoe.
 
Sau đó cô bất ngờ chạm phải ánh mắt Trần Gia Mạc.
 
Thiếu niên đang đứng cách cô một bước, nét mặt rất thản nhiên, anh bình tĩnh nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt trong trẻo và chân thành.
 
Trong mắt anh không hề có ý chế giễu.
 
Cũng không có vẻ nhạo báng.
 
Anh nói: “Phương Tuần Âm, đương nhiên cậu xứng. Tớ cũng không có gì đặc biệt đâu.”
 
Giọng anh sang sảng, còn có vẻ ngang tàn.
 
Cả phòng học lớp 4 bỗng lặng ngắt.
 
“...”
 
Trong khoảnh khắc này, Phương Tuần Âm muốn tin rằng có lẽ ánh sáng của mùa hè đã thành công vượt qua không gian và thời gian, lại thắp sáng thế giới đầu đông này.
 
Charon của cô.
 
Thần linh của cô.
 
Ước vọng không bao giờ phai mờ suốt cuộc đời cô.
 
Chỉ có thể tên Trần Gia Mạc.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui