Chương 12: Có ai ôm là rõ nhất (2)
Thành phố Giang là thành phố duyên hải ở phía Nam, luôn có bốn mùa rõ rệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến giữa và cuối tháng mười, mùa thu đã ồ ạt kéo về, lá rụng lả tả.
Nhoằng cái đã sang tuần mới.
Trời vừa tảng sáng.
Xe khách đã dừng ngoài cổng trường Trung học số Tám, đỗ thành hàng rất dài dọc theo hai bên đường.
Học sinh của các lớp khối mười mặc đồng phục thể dục gọn gàng, xếp hàng lên xe.
Mỗi xe khách chứa được hai lớp.
Ghép với nhau theo số lượng người.
Khéo sao lớp 4 lại có nhiều học sinh, còn lớp chuyên Lý thì ít. Hơn nữa chủ nhiệm lớp 4 cũng dạy Vật Lý, cùng khoa với chủ nhiệm lớp chuyên Lý, lớp cận chuyên và lớp chuyên lại không phải cạnh tranh nên quan hệ càng gần gũi hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên học sinh của hai lớp sẽ được xếp chung một xe.
Đông Phương Lục Châu nằm ở ngoại ô thành phố Giang, không gần trường Trung học số Tám lắm, phải đi ô tô gần hai tiếng đồng hồ.
Lý Tuấn Tài cho nữ sinh hai lớp lên xe chọn chỗ trước, nếu bị say xe thì cũng có thể ngồi ở các hàng ghế phía đầu.
Phương Tuần Âm, Chu Mật và bạn cùng bàn của Chu Mật đi cùng nhau.
Bạn cùng bàn mới của Chu Mật tên Thịnh Nguyệt, đeo kính, da hơi vàng.
Khi đứng cạnh hai nữ sinh nhỏ nhắn gầy gò, trông cô ta hơi đô con.
Sau khi lên xe.
Thịnh Nguyệt đi thẳng đến hàng ghế thứ ba từ dưới lên.
Cô ta vừa đi vừa nói: “Tớ thấy con trai lớp mình mang bài tú lơ khơ đi, chắc chắn các cậu ấy sẽ ngồi hàng cuối để đánh bài. Chúng ta ngồi ra sau để chơi cùng nhé.”
Đây chính xác là những gì mà Chu Mật muốn.
Dù sao Trần Gia Mạc cũng ngồi cùng xe với họ.
Nhỡ con trai lớp chuyên Lý cũng muốn chơi bài thì sao? Chẳng phải họ sẽ được ngồi chung nhân dịp đó à?
Còn nếu nhìn theo góc độ khác, chắc chắn hai giáo viên chủ nhiệm sẽ ngồi ở hàng ghế đầu xe.
Cách xa giáo viên một chút cũng tốt.
Không cần tránh ánh mắt của giáo viên khi nói chuyện riêng.
Chu Mật hào hứng chạy đến bên Thịnh Nguyệt.
Nhưng hình như cuối cùng cô ta cũng nhớ ra Phương Tuần Âm, bước chân của cô ta bỗng khựng lại.
Cô ta quay đầu, vẫy tay với Phương Tuần Âm, hỏi: “Âm Âm, cậu có say xe không thế?”
Phương Tuần Âm lắc đầu.
Chu Mật: “Vậy chúng mình ngồi đây được không?”
“Ừ. Cũng được.”
Cô đồng ý.
Cô ngồi đâu cũng thế, làm gì có chuyện được hay không.
Các học sinh phía sau cũng lục tục lên xe rồi lũ lượt đi về phía trước chứ không thể đứng đó chắn đường.
Phương Tuần Âm rảo bước về phía trước.
Cô bước đến chỗ Chu Mật và Thịnh Nguyệt.
Mỗi bên trên xe khách có hai chỗ ngồi, một hàng có bốn ghế, được tách ra bởi một lối đi hẹp.
Lối đi này đã cho thấy khoảng cách thân sơ.
Chu Mật và Thịnh Nguyệt ngồi một bên.
Phương Tuần Âm đành ngồi một mình.
Thật ra sau kỳ thi tháng, tuy chỗ ngồi của Chu Mật và Phương Tuần Âm đã thay đổi nhưng hai cô gái cũng không xa cách nhau vì chuyện này. Có điều Chu Mật và Thịnh Nguyệt đều là những cô gái hòa đồng, chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, họ đã rất thân thiết với nhau, đi đâu cũng như hình với bóng. Còn Phương Tuần Âm lại không có người bạn nào khác.
Tình bạn giữa họ trở thành tình bạn ba người.
Có lẽ người khác sẽ thấy không vấn đề gì, dù sao Thịnh Nguyệt cũng dễ gần.
Nhưng đối với cô gái nhạy cảm như Phương Tuần Âm, cảm xúc dao động là điều khó tránh khỏi, chỉ là cô không dám thể hiện ra ngoài.
Cô sợ tính cách kỳ quặc của mình sẽ khiến người bạn duy nhất là Chu Mật chạy mất.
...
Sau khi các nữ sinh trên xe ngồi vào chỗ.
Cả đám nam sinh chạy ùa lên xe.
Phương Tuần Âm không thân với học sinh nào khác trong lớp, cô nghĩ số học sinh ít hơn số ghế trên xe, kiểu gì cũng thừa chỗ, chắc sẽ không có ai ngồi cạnh cô, do đó cô cũng không để ba lô lên giá hành lý, chỉ tiện tay đặt cạnh mình.
Sau khi để ba lô xong.
Cô bỏ tay xuống, quay người lại.
Vừa ngẩng lên.
Cô đã bắt gặp ánh mắt trong trẻo của Trần Gia Mạc ở cách đó không xa.
“...”
Tim Phương Tuần Âm lỡ một nhịp.
Cô như bị dọa, lập tức cúi đầu.
Ánh mắt cô cũng hướng xuống dưới theo.
Cô nhìn vào lối đi bên dưới.
Mấy hôm nay đang là thời khắc giao mùa từ hạ sang thu, sáng và tối sẽ mát mẻ, còn trưa lại nóng.
Cả nam sinh lẫn nữ sinh đều thích xắn ống quần thể dục lên mấy nếp, gấp phần ống thừa lại, để lộ một phần nhỏ mắt cá chân.
Tuy họ hay nói là do nóng nhưng trông giống một trào lưu mà ai cũng biết hơn.
Trần Gia Mạc trước mặt cô lại không như thế.
Anh đã cao sẵn, chân cũng dài nên ống quần đồng phục chỉ chạm đến lưỡi gà*, hết sức vừa vặn, trông rất chững chạc và thoải mái, không có chỗ nào để chê.
Lưỡi gà*: Phần đệm giữa mui giày và mu bàn chân.
Dường như đối với Trần Gia Mạc, anh không cần chải chuốt gì cũng đã đủ để khiến người khác mê mẩn.
Động tác nào của anh cũng ẩn chứa sự kiêu ngạo đặc trưng của những con người ưu tú.
Phương Tuần Âm chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Đối phương đã rời khỏi tầm mắt cô, bước ra sau cô.
Ngay sau đó.
Giọng nói của Thường Triết Tự vang lên bên tai cô: “Ồ, chẳng phải đây là bạn Phương Tuần Âm à. Khéo quá khéo quá, Trần Gia Mạc, chúng ta ngồi sau cậu ấy đi. Chừa hàng cuối cho mấy cậu kia chơi bài.”
Sau đó, cô nghe thấy tiếng “Ừ” vô thưởng vô phạt của Trần Gia Mạc.
Bỗng chốc.
Phương Tuần Âm chỉ cảm thấy như có gai mọc trên ghế.
Nó khiến cô đứng ngồi không yên.
Hai nam sinh hoàn toàn không nhận ra sự khác thường ở đằng trước, họ ném túi lên giá hành lý, ngồi xuống như thể xung quanh không có ai.
Hình như tiếng nói chuyện đang vang lên ngay sau gáy cô.
Phương Tuần Âm không dám quay đầu lại, cô nắm chặt đầu ngón tay, bất giác thở dồn.
May mà chỉ hai, ba phút sau đó.
Điện thoại trong túi cô khẽ rung lên, đánh thức cô khỏi sự bối rối và ngỡ ngàng.
Phương Tuần Âm hít sâu một hơi, mở điện thoại ra.
Có tin nhắn mới.
Từ Chu Mật.
Cô thầm giật mình, lập tức ngẩng đầu lên theo phản xạ có điều kiện, nhìn sang bên cạnh.
Bên cạnh, Chu Mật và Thịnh Nguyệt đang quay sang, nhìn cô không chớp mắt.
Vẻ mặt của họ cũng không giống tức giận, chỉ hơi tò mò.
Phương Tuần Âm mở tin nhắn ra xem.
Chu Mật: [Âm Âm, cậu quen Thường Triết Tự à?]
Ngón tay Phương Tuần Âm hơi khựng lại.
Cô chần chừ một lúc.
Sau đó cô mới gõ chữ trả lời: [Không quen lắm…]
Chu Mật trả lời ngay: [Ồ, nhưng lần trước khi chúng tớ đi hát, cậu ấy còn hỏi về cậu đấy.]
Phương Tuần Âm không biết nên trả lời thế nào.
Cô chưa kịp nghĩ ra.
Một tin nhắn mới đã nhanh chóng được gửi đến.
Chu Mật: [Bạn yêu à, tớ sang ngồi cạnh cậu được không? CJM ở phía sau kìa >///
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...