Biểu đệ trong miệng Phượng Cửu là Phượng Hi, cháu ruột của lão thái quân, con trai của Phượng Trường Minh. Phượng Hi so với Phượng Cửu kém sáu tuổi, lại đã sớm thê thiếp thành đàn, là bảo bối trong lòng lão thái quân, cùng một dạng với cha hắn Phượng Trường Minh, cả một đám người độc địa.
Thời điểm Phượng Cửu nói chuyện cùng cha vợ trao đổi ánh mắt, hai nam nhân đều nhìn thấu mấy nữ nhân này bày trò, trong khi Phượng Cửu vẫn bất động thanh sắc, Hạng Trị Chung đã có chút căm tức.
Đây là ý gì? Hạng Quân Vãn vừa mới gả đi, liền giúp Phượng Cửu cưới vợ bé? Đây không phải là muốn cho Hạng Quân Vãn ngột ngạt sao! Hơn nữa, xem ánh mắt Ngọc phu nhân cùng lão thái quân, hai người dường như còn có bí mật gì đó không thể cho người khác biết?
Hạng Trị Chung cau mày, nhưng chỉ một lát đã đoán được vấn đề, có lẽ lão thái quân là do Ngọc phu nhân mời đến? Nếu không vì sao mới đến liền phải xem mấy tiểu thư chưa gả trong Hạng phủ? Ngọc phu nhân này, thật sự là sắp chết đến nơi mà không biết.
Nghĩ đến đây, Hạng Trị Chung nở nụ cười, “Lão thái quân ưu ái, chỉ là nữ nhi của Hạng Trị Chung ta, tuyệt đối không thể làm thiếp cho người khác.”
Một lời này của Hạng Trị Chung, khiến cho Hạng Quân Yến các nàng đều ngẩng đầu sửng sốt nhìn vị phụ thân không mấy thân cận này. Không cho người ta lấy làm thiếp? Chẳng lẽ, Hạng Trị Chung sẽ vì các nàng an bài hôn sự? Làm thiếp nhà cao cửa rộng, nhìn có vẻ vinh quanh, nhưng vẫn không thể so với làm chính thê!
Nghe Hạng Trị Chung nói như vậy, lão thái quân xấu hổ cười, “Hạng Tướng quân nghĩ nhiều, lão thân chỉ là cảm thấy ba nữ nhi của ngươi như hoa như ngọc, phẩm hạnh cũng tốt, ta nhìn rất thích. Ngươi đã không muốn khiến cho nữ nhi làm thiếp, vậy làm bình thê hẳn là có thể! Bình thê cũng không kém!”
“Bình thê? Lão thái quân đây là làm mối cho ai đây?” Hạng Trị Chung làm bộ không rõ, trong lòng cười lạnh. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Cái lão thái bà này đúng là khinh người quá đáng! Ở Bàn Long thành, nàng là lão thái quân, nhưng đã đến địa bàn của hắn, còn kiêu ngạo như vậy, lại muốn khi dễ nữ nhi của hắn, làm sao có thể! Bình thê? Cho Phượng Cửu sao? Kia đã Hạng Quân Vãn ném chỗ nào?!
“Điều này……” Lão thái quân cười cười nhìn Phượng Cửu, lại nhìn ba cô nương bên cạnh, “Theo ý ta, Vãn Nhi gả xa, khó tránh khỏi tịch mịch. Nếu có tỷ muội cùng gả, ngày sau cũng có người nói chuyện, có người một nhà mới tốt!”
Đối với lời này, Hạng Trị Chung vẫn như trước giả ngu, “Nghe nói tôn tử Phượng Hi của người đã có tứ phòng thê thiếp, lão thái quân, người để cho nữ nhân ta gả qua đó làm bình thê? Chẳng phải là ủy khuất các nàng hay sao?”
Thấy Hạng Trị Chung hiểu lầm ý của mình, lão thái quân lâm vào xấu hổ, cuối cùng nói thẳng ra khỏi quyết định trong lòng.
“Không phải cho Hi Nhi, Hi Nhi nào có phúc như vậy! Ta đây muốn cấp cho Phượng Cửu làm bình thê! Nghe nói Vãn Nhi thể cốt không tốt lắm, nếu tỷ muội của Vãn nhi có thể hạ sinh nhất nam bán nữ, đây không phải là cũng giống như thân sinh sao!”
Lời này được thốt ra, Hạng Quân Yến đuôi lông mày bay lên một chút sắc mặt vui mừng. Xem ra đề nghị này rất hấp dẫn! Nếu nàng có thể trở thành bình thê của Phượng Cửu, nàng nhất định sẽ bắt lấy tâm hắn, không để cho hắn bị Hạng Quân Vãn mê hoặc…..
“Phượng Cửu, đây là chuyện gì?”
Hạng Trị Chung trong lòng phát hoả, không thèm cùng lão thái quân xung đột, mà trực tiếp “chất vấn” Phượng Cửu, “Trước lúc thành hôn ngươi hứa hẹn với ta thế nào? Ngươi nói cả một đời chỉ biết có Vãn Nhi. Nay lão thái quân đến đây vì ngươi cầu bình thê, các ngươi rốt cuộc muốn diễn xướng thế nào?”
Hạng Trị Chung nói một câu giận lẫy, tuy là “chất vấn” Phượng Cửu, mục đích chân thật lại nhắm vào cái lão thái bà kia.
Nếu không phải đang ở phủ tướng quân, Phượng Cửu hận không thể tiến lên đem lão bà này bóp chết. Hoàn hảo Hạng Quân Vãn không có mặt, nếu nàng hiểu lầm, hắn không chừng phải dỗ dành bao lâu đây!
Phượng Cửu đương nhiên biết được Hạng Trị Chung hỏi như vậy là có ý tứ gì, vội vàng đứng dậy hành lễ với cha vợ, “Nhạc phụ đại nhân, ta chưa từng có ý tưởng thú bình thê hay vợ bé, ta chỉ sẽ có một thê tử là Vãn Vãn, cũng chỉ thừa nhận một mình Vãn Vãn.”
“Phượng Cửu…” Nghe Phượng Cửu nói như vậy, lão thái quân ngây người, không nghĩ tới tình cảm giữa Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn lại tốt như thế. Lúc đầu khi bà ta nghe Phượng Cửu sủng ái một cái xấu nữ, còn tưởng rằng đây chỉ là vui đùa, xem ra, điều này đúng là thật sự? Lão thái quân trong lòng lúc này thậm chí có chút cao hứng. Đối với bà ta, hành vi của Phượng Cửu đúng là tự chui đầu vào rọ!
“Ngươi nói gì vậy?! Gia tộc chúng ta, người nào không có ba vợ bốn nàng hầu? Người nào không cầu con nối dõi? Chuyên sủng một người chỉ có trong thoại bản chuyện xưa……” Dù cho trong lòng cao hứng, lão thái quân ngoài mặt vẫn dát lên dáng vẻ “ta rất lo lắng”.
“Ngoại tổ mẫu, ta ý đã quyết, sẽ không thay đổi.”
Phượng Cửu như vậy, mặt lão thái quân cùng cà tím giống nhau, héo một nửa, qua hơn nữa ngày, nàng mới nói quanh co một câu, “Ngươi muốn sủng nàng, đều có thể. Nhưng nếu nàng không có con nối dõi…… Ngươi muốn thế nào?”
Vừa tân hôn, lão thái quân nói như vậy không phải nguyền rủa thì là cái gì? Hạng Trị Chung lửa giận lập tức bốc lên.
“Lão thái quân đây là ý gì? Vãn Nhi làm sao có thể không có con nối dõi? Lão thái quân chẳng lẽ bất mãn với hôn sự này? Hôm qua vừa mới đại hôn, hôm nay lão thái quân nói đi nói lại như vậy, chẳng lẽ khi Hạng Trị Chung ta là người dễ bắt nạt hay sao? Thái độ ngươi đã như thế, Vãn Nhi gả đi không chừng sẽ bị ngươi khi dễ! Biết sớm như vậy, ta sẽ không đáp ứng hôn sự này!”
Lão thái quân trước khi lặn lội đến đây cũng nghe Hạng Quân Vãn là nữ nhi mà Hạng Trị Chung yêu quý nhất, thế nhưng không biết hắn yêu nàng đến như vậy, bà ta vội vàng ngượng ngùng mà cười.
Xem ra, có một số việc không thể nóng vội.
“Thân gia, ta không phải có ý tứ này, ta đây không phải vì Phượng Cửu nói thể chất Vãn Nhi không tốt lắm, cho nên có chút lo lắng sao!” Lão thái quân nhanh chóng giải thích, vẻ mặt vô tội, “Ta đương nhiên hy vọng hôn nhân kéo dài con cháu đầy đàn, người nào làm trưởng bối không hy vọng như thế chứ!”
Đối với sắc mặt lão thái quân, Phượng Cửu đã sớm tập mãi thành thói quen, bà ta nói như vậy, bất quá là dẫn đầu tạo thế, ngày sau chắc chắn sẽ động tay động chân khiến cho mấy lời ngày hôm nay thành hiện thực. Chỉ là hôm nay bà ta đánh giá cao chính mình rồi.
Bất quá, bây giờ chưa phải thời điểm vạch trần bộ mặt lão thái quân, Phượng Cửu tương kế tựu kế, cười nói, “Dù không có con nối dõi, chỉ cần có thể ở cùng Vãn Nhi, thì ta còn tính gì nữa? Nếu thật sự cùng tử nữ vô duyên, sau có thể đem đứa nhỏ của biểu đệ làm con thừa tự, điều này không khó!”
Đợi đến khi nghe được thứ mình muốn, lão thái quân trong lòng nhẹ nhàng thở ra, mặt mày vẫn bày ra bộ dáng rất rất lo lắng, “Ngươi thật sự nghĩ như vậy? Ai, ta đây còn không nghĩ ngươi có thể nghĩ như vậy!”
“Ngoại tổ mẫu không cần lo lắng! Ta cùng Vãn Vãn nhất định sẽ con cháu đầy đàn!” Bỏ qua câu hỏi một bên, Phượng Cửu hàm hồ trả lời, xem ra đã đến lúc thu lại quyền lực, bằng không bà ta đã quên ai mới là chủ nhân chân chính.
Một hồi giao phong lắng xuống, cho dù người mù cũng nhìn thấu tổ tôn bất hoà, Hạng Trị Chung không khỏi vì Hạng Quân Vãn lo lắng.
Hạng Quân Văn cùng Hạng Quân Lam đối với việc phải gả đi xa chưa hình dung được nhiều lắm, các nàng tình nguyện ở lại Thương Nguyệt quốc, ở gần cha mẹ. Chỉ có Hạng Quân Yến, lúc nghe đến Phượng Cửu thề thốt cả đời này chỉ thừa nhận một mình Hạng Quân Vãn, trong lòng có chút hâm mộ, lại có chút không thoải mái.
Hạng Quân Vãn gặp được người tốt như thế, thật sự mạng tốt mà! Hạng Quân Yến không phục, vì sao chuyện tốt như vậy cứ rơi xuống trên người Hạng Quân Vãn? Nàng nghĩ mãi mà không rõ.
Lão thái quân là một người tinh ý, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm sự Hạng Quân Yến. Nếu Phượng Cửu đã nói như thế, không có khả năng bức bách hắn, nhưng nếu đem một tỷ tỷ ghen tị này đến Bàn Long thành, dùng nàng kích Hạng Quân Vãn, chẳng phải là rất tốt?
Bà ta nào có thật sự muốn nhìn thấy Phượng Cửu sanh con dưỡng cái, con cháu chật sảnh đường. Nếu như thế, Bàn Long thành trở thành thành của Phượng Cửu, bà, nhi tử, tôn tử lấy cái gì ăn? Ăn không khí sao? Huống chi Bàn Long thành giàu có như vậy, không lấy làm của riêng, tất nhiên không phải người bình thường.
Trong lòng có ý mượn sức Hạng Quân Yến, nhưng lão thái quân không trực tiếp đưa ra chuyện này, chỉ nói là đường dài bôn ba vất vả làm thân mình có chút ăn không tiêu, nhờ Ngọc phu nhân mang bà ta đi nghỉ ngơi.
Cả đám phụ nữ đi rồi, Hạng Trị Chung cùng Phượng Cửu đến thư phòng.
“Nhạc phụ, trong phủ tướng quân có người không an phận. Thuộc hạ ta tra được là người trong phủ dùng bồ câu đưa tin, mời lão thái quân tới đây.” Phượng Cửu chuyển động ngón cái trên khoé miệng, tươi cười lãnh liệt, “Nếu người không có phương tiện ra tay, ta không ngại làm thay.”
Phượng Cửu đã khắc chế phẫn nộ của chính mình, tân hôn vừa mới một ngày đã bị náo loạn thành như vậy, mặc cho tâm tình hắn có tốt đến đâu đều đã bị mấy người đó đạp hư. Nếu không phải bởi vì nơi này là Thương Nguyệt quốc, còn trong phủ tướng quân, hắn không muốn cho Hạng Trị Chung thêm phiền toái, mấy nữ nhân kia đã sớm được giải quyết.
“Ta biết được, không cần ngươi động thủ. Người bên kia, cũng không an phận!”
Hạng Trị Chung phía trước chỉ đoán, nay đã được Phượng Cửu xác định, càng đối với Ngọc phu nhân chán ghét tới cực điểm. Lại nghĩ tới việc làm của Hạng Quân Mỹ cùng Hạng Quân Nhu, thế nào mới không để cho phủ tướng quân cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội đây? Bà ta thật cho là mình về sau thăng chức rất nhanh, trở thành cáo mệnh phu nhân rồi sao.
Chỉ là, rửa sạch sẽ Ngọc phu nhân đối với Hạng Trị Chung mà nói, không phải việc khó. Nhưng lão thái quân lại khác, có vẻ có chút phiền toái. Đỉnh “hiếu tự” sừng sững, Phượng Cửu cũng không thể làm cái gì đối với bà ta.
“Nếu lão bà kia khi dễ Vãn Nhi, ta sẽ đến hỏi nhà ngươi!” Nghĩ đến kia lão bà nói tốt cho thị thiếp vợ bé gì đó, Hạng Trị Chung tức giận vô cùng. Thái độ bà ta như thế, không biết lúc Hạng Quân Vãn gả đi rồi sẽ phải chịu tức giận tới đâu.
“Người yên tâm, không dùng được bao lâu!”
Các nam nhân đạt được nhận thức chung, Phượng Cửu trở về tân phòng. Trên đường lại thấy Hạng Quân Yến, tựa hồ nàng đã đợi rất lâu, nhưng Phượng Cửu làm bộ như không phát hiện, trực tiếp lướt qua, Hạng Quân Yến lập tức chạy theo phía sau, hô một tiếng, “Tỷ phu!”
Đối với đưa lên tới cửa, Phượng Cửu từ trước đến nay chỉ cười nhạt, người như vậy hắn thấy nhiều rồi. Đặc biệt ánh mắt nóng bỏng như vậy, hận không thể đem chính mình lột trần đưa đến trên giường hắn, thật sự là ghê tởm đến cực điểm.
“Có việc gì?”
Phượng Cửu xoay người, hồng bào trên người hoạ một đường cong hoàn mỹ trên không trung, để Hạng Quân Yến xem đến đỏ mặt, “Ta, ta ——”
“Ngươi là muội muội của Vãn Vãn, gọi ta một tiếng tỷ phu, tốt nhất là ta khuyên ngươi một câu. Biểu đệ của ta bên kia, toàn bộ là ngũ độc, nếu ngươi gả qua đó mặc dù làm bình thê, cũng sẽ không có hạnh phúc. Tự giải quyết cho tốt ——”
Bỏ lại những lời này, Phượng Cửu rời đi, Hạng Quân Yến nhìn chằm chằm vào Phượng Cửu thật lâu, đến khi hắn hoàn toàn rời khỏi tầm mắt nàng, nàng mới tức giận.
Nàng căn bản là không muốn gả cho biểu đệ Phượng Cửu, nàng muốn gả cho hắn! Chỉ là, trong mắt hắn chỉ có nồng đậm chán ghét, Hạng Quân Yến biết mình chưa diễn tốt, Phượng Cửu là một nam nhân hiếu thắng như thế, không phải tùy ý người đùa nghịch, mặc dù là lão thái quân, cũng không thể……
Vừa nghĩ tới Phượng Cửu mới vừa nói “không có hạnh phúc”, Hạng Quân Yến trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc nghịch phản nồng đậm. Dựa vào cái gì Hạng Quân Vãn có thể có được hạnh phúc, nàng lại không thể có thể? Phượng Cửu phản đối nàng gả đến Bàn Long thành, nàng càng cố tình phải gả!
Hạng Quân Vãn không biết hết thảy mọi rắc rối bên ngoài, nàng như trước vẫn ngủ say, đến khi Phượng Cửu tiến vào cũng hồn nhiên không phát hiện.
Bước chân nhẹ nhàng đi đến bên giường, vén lên sa rèm, nhìn thấy gương mặt hồng nhuận kia, Phượng Cửu tâm tình không tốt toàn bộ tan thành mây khói, dường như vô luận gặp được cái gì, chỉ cần nhìn thấy Hạng Quân Vãn, hắn lại tràn đầy sinh lực.
Cúi đầu, ngậm vành tai Hạng Quân Vãn, nhẹ nhàng mà cắn.
“Ngô ——” Bên tai ấm áp ngưa ngứa, Hạng Quân Vãn lười biếng quay đầu, sau đó lại chui vào chăn tiếp tục ngủ, ngủ say như một heo con đáng yêu.
Từng động tác của Hạng Quân Vãn như thế, Phượng Cửu trên giường nhìn hết thảy rõ ràng, càng nhìn càng muốn nữa. Lo lắng tay hắn quá lạnh, Phượng Cửu ở bên môi hà vài hơi ấm nóng, chờ hơi lạnh trên tay giảm bớt, mới chạm vào Hạng Quân Vãn, đem nàng kéo vào trong lòng.
Nay hắn đã là người có nương tử! Phượng Cửu trong lòng hết sức thỏa mãn. Mặc kệ cái gì lão thái quân, cái gì Hạng Quân Yến, khiến cho những thứ phiền toái này gặp quỷ đi thôi!
Bất quá, an nhàn luôn sẽ không kéo dài lâu, chỉ chốc lát sau, Phượng Cửu lại nhận thấy khác thường, vội vàng xả chăn đem Hạng Quân Vãn che lại, chính mình xoay người, trợn mắt nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến vừa xuất hiện trong phòng ——
Thì ra là Kinh Hồn.
Thương tích của hắn có vẻ đã tốt hoàn toàn, lúc này bày ra vẻ mặt bị vứt bỏ nhìn người được khoá chặt trong chăn, chỉ lộ ra mái tóc đen dài, hắn nhìn chằm chằm không chuyển mắt, trong mắt hàm chứa tuyệt vọng, cái loại cảm xúc này khiến cho Phượng Cửu hết sức không thoải mái.
Nếu không phải Kinh Hồn là bị chính mình đả thương, lại là người của Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu sẽ không đối với một kẻ mơ ước nương tử của mình khách khí như vậy. Buông xuống rèm sa, Phượng Cửu ngang ngạnh đem tầm mắt Kinh Hồn chặt đứt, chính mình bước xuống giường, đến trước mặt Kinh Hồn.
Chống lại ánh mặt hàn băng của Phượng Cửu, Kinh Hồn không có hề có một tia khiếp ý, hai mắt nhìn thẳng, ánh mắt hai nam nhân trong phòng ma sát “tinh tinh” xẹt ra tia lửa điện, độ ấm trong phòng dường như vì hai người giằng co mà cao đứng lên.
Hai người không ai nhường ai, khí nóng tràng lên đều muốn áp đảo đối phương, bất đắc dĩ, Kinh Hồn rốt cuộc tuổi đời còn trẻ, vô luận là khí thế hay là khí công đều kém hơn so với Phượng Cửu, chỉ chốc lát sau, đã bị Phượng Cửu liên tục áp chế. Nhưng hắn không chịu dễ dàng nhận thua, vẫn như trước quật cường ngẩng đầu, khóe miệng ngoắc lên một cách trào phúng.
Đối với thái độ của Kinh Hồn, Phượng Cửu rất là căm tức. Xác thực mà nói, bất cứ tình địch nào đối với Hạng Quân Vãn tơ tưởng, Phượng Cửu đều không thể bình tĩnh.
Bất quá, Kinh Hồn còn có thể cưỡng chế kiên trì, tuy rằng trên trán đã có mồ hôi, hắn vẫn như trước cắn răng, công lực của tiểu tử này tựa hồ không tệ. Chỉ là, hắn càng như vậy, Phượng Cửu càng không thể khinh suất tha thứ, người như thế phải càng phải áp chế xuống, nhất định phải một lần chặt đứt luôn ái tình của hắn, hắn mới sẽ không đối với Hạng Quân Vãn thủy chung ôm ý tưởng gì đó.
Trong lòng nghĩ như vậy, Phượng Cửu cứ tiếp tục áp chế, Kinh Hồn từng giọt mồ hôi trên trán càng lúc càng lớn, hai chân cũng khẽ run lên. Người nam nhân này, sâu không lường được! Kinh Hồn con ngươi tối sầm lại. Chẳng lẽ, ta thật sự đã chậm hay sao?
“Ngươi thua ——” Hồi lâu, ngay lúc Kinh Hồn sắp ngã xuống thời, Phượng Cửu đem toàn bộ áp lực trên người thu liễm, dường như một màn vừa rồi chưa từng xảy ra, lại là bộ dạng khinh đạm vân phong.
“Không phải của ngươi, không cần nhớ thương!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Thân là phu quân, Phượng Cửu cảm thấy mình có trách nhiệm dạy dỗ người đối với nương tử thương nhớ. Hạng Quân Vãn một mình hắn thủ hộ đã đủ, không cần những thứ tiểu tôm tiểu tép đến vướng bận.
Nghe xong lời Phượng Cửu, Kinh Hồn biểu tình ảm đạm. Xác thực cùng Phượng Cửu so sánh, hắn thua rất nhiều. Mà Phượng Cửu cũng không ép buộc hắn đến cùng, cho hắn bảo lưu mặt mũi. Chỉ bằng điểm đó, Kinh Hồn cảm thấy bản thân không sánh bằng Phượng Cửu.
“Nếu ngươi đối đãi nàng không tốt, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, ta đều giết chết ngươi!”
Bỏ lại lời này, Kinh Hồn cũng không quay đầu lại rời đi.
Chờ đến khi Kinh Hồn đã đi thật lâu, Phượng Cửu mới đã mở miệng, “Đi ra!”
Nghe xong lời này, một áo lam nam tử bước ra từ chỗ tối, thì ra là Bách Lý Giao. Nhìn thấy không ngừng có nam nhân xâm nhập tân phòng của mình, Phượng Cửu tâm tình hết sức tồi tệ, tuấn mi hơi nhíu, hắn sẽ không “bởi vì ngươi là sư đệ mà ta sẽ thủ hạ lưu tình”. Muốn có thế giới hai người yên tĩnh cũng không được sao!
“Sư huynh, đừng, ta chỉ là lạc đường, không nghĩ lại có trò hay, ngươi đừng như vậy đối địch ta!”
Bách Lý Giao nhìn không chớp mắt, trực tiếp bước qua khỏi giường, căn bản không nhìn tân nương bên trong.
“Đi ra ngoài nói!”
Lo lắng bọn họ sẽ đánh thức Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu mang Bách Lý Giao ra khỏi phòng đến trong viện.
“Ngươi tới làm gì?” Đối với Bách Lý Giao không mời mà tới, Phượng Cửu không thèm kềm chế tính tình.
“Sư huynh, ta đây không phải vội chúc mừng ngươi cùng tẩu tử sao! Thuận tiện đến xem diễn!”
Bách Lý Giao biểu tình dõng dạc, lời này nói ra hợp tình hợp lý, khiến cho Phượng Cửu cuối cùng cũng không phát hoả. “Ngươi nhiều năm như vậy, tính tình không chút nào thay đổi ——” trong thanh âm lộ ra bất đắc dĩ, còn có đối với Bách Lý Giao bao dung.
“Sư huynh, ngươi cũng đừng bắt chước sư phụ, tận tình khuyên bảo. Ta thật sự là vội tới đây chúc phúc ngươi, không phải tới nghe ngươi giáo huấn!”
Bách Lý Giao từ trong lòng ngực xuất ra lễ vật này nọ, quăng tới tay Phượng Cửu, “Mấy thứ này là hạ lễ cho tẩu tử, ngươi đừng nuốt làm của riêng!”
Hạ lễ của Bách Lý Giao rất quý trọng, một chuỗi kim châu Nam Dương, lấp lánh tròn trịa, chỉ riêng một viên đã là vô giá, nói chi đây là cả một chuỗi. Đối với lễ vật này, Phượng Cửu rất vừa lòng, rộng rãi thu hồi, nói thanh tạ, một chút cũng không từ chối, quan hệ giữa hai người bọn họ không cần diễn xuất dối trá.
“Lễ vật rất tốt, ta sẽ đưa cho nàng, hiện tại ngươi có thể biến ——” Phượng Cửu thái độ rất rõ ràng, ngươi đã đưa lễ vật xong rồi, vậy thì đừng quấy rầy thế giới hai người chúng ta nữa.
Thấy Phượng Cửu thấy sắc quên bạn, Bách Lý Giao lộ ra biểu tình trêu chọc, quả hạch đào trong tay đình chỉ lưu động, ôm song chưởng nhìn Phượng Cửu, “Ngươi nói như vậy, ta càng không muốn đi! Bản thân ta muốn cùng tẩu tử trao đổi tình cảm, nhìn xem rốt cuộc tẩu tử có cái gì đặc biệt, đem vị sư huynh vô tình của ta mê đến thần hồn điên đảo.”
“Cút ——”
Không cho Bách Lý Giao ở chỗ này lải nhải tiếp tục, Phượng Cửu rống một tiếng “Sư Tử Hống”, một đạo kình phong màu đỏ bắn ra, thân ảnh Bách Lý Giao chợt lóe, người đã đứng trên tường viện.
“Sư huynh thực ác tâm, thế nhưng muốn mưu sát ta! Lần này sợ ầm ý tẩu tử ngủ, ta sẽ không cùng ngươi chấp nhặt. Lần sau nhất định……”
Không đợi Phượng Cửu lại nổi bão, Bách Lý Giao cười ha hả rời đi, giống như đám mây phía chân trời, nói đến là đến, nói đi là đi, tiêu sái cực kỳ.
Trải qua một trận ầm ỹ như thế, Hạng Quân Vãn cũng đã tỉnh.
Phượng Cửu vào phòng, thì thấy nương tử như mèo con vừa thức dậy trong mắt còn mang theo mơ hồ, nhu thuận đáng yêu. Sau khi nhìn thấy Phượng Cửu bước vào, Hạng Quân Vãn đột nhiên một trận đêm qua, mặt “xoát” một cái liền đỏ. Nam nhân này, thật sự là một con sói đói bụng!
Hạng Quân Vãn xấu hổ cùng ảo não dừng thật sâu trong mắt Phượng Cửu, làm hắn thật muốn cười. Đều đã làm vợ chồng, nàng lại xấu hổ như vậy, xem ra, hắn nên cùng tiểu nương tử hảo hảo thân cận một phen.
“Tỉnh?” Không đợi Phượng Cửu tới gần, Hạng Quân Vãn đem chính mình bao vây trong chăn, chỉ lộ ra mắt.
“Đừng tới đây! Ta muốn tắm rửa mặc quần áo, chàng đi ra ngoài……”
Hạng Quân Vãn nói giọng khàn khàn, thực sự đáng yêu.
Phượng Cửu ngồi ở bên giường, vươn tay, đem cả người trong chăn ôm vào trong ngực. Hạng Quân Vãn kêu một tiếng sợ hãi, nàng ngẩng đầu, đôi mắt một tiểu thú lấp lánh tinh quang, Phượng Cửu xem đến trong lòng nóng lên, cúi đầu cắn trên mũi Hạng Quân Vãn.
“Ai nha, đau!” Hạng Quân Vãn đưa tay, muốn đẩy Phượng Cửu ra, chăn lại rớt xuống, lộ ra một mảnh cảnh xuân, cảnh đẹp ý vui.
“Thật đẹp!”
Phượng Cửu tán thưởng mang theo hạnh phúc, không có hành động gì khác, hắn chỉ dùng chăn bao bọc Hạng Quân Vãn, chỉ như vậy ôm nàng, chôn đầu trên vai nàng, “Vãn Vãn, ta không phải nằm mơ đúng không! Ta rốt cục thú được nàng! Thật tốt! Nàng rốt cục đã là của ta, ta không phải nằm mơ!”
Cảm giác bên tai ấm áp, khiến cho hai má Hạng Quân Vãn khô nóng, mà âm thanh trầm thấp đầy từ tính kia lại tao nhã động lòng người như vậy. Phượng Cửu không biết, trong long Hạng Quân Vãn lúc này cũng tràn đầy cảm kích, đây là phu quân của nàng, là người sẽ làm bạn với nàng cả đời, thật tốt!
Hai người đang tận hưởng yên bình, bị một trận “thầm thì” trong bụng kêu đánh gãy. Phát ra âm thanh chính là từ Phượng Cửu, khiến hắn một trận quẫn sắc.
“Đêm qua thể lực tiêu hao nhiều lắm, thức dậy cũng không có gì ăn, cho nên……” Lúc Phượng Cửu nói lời này, hắn cố ý vứt cho Hạng Quân Vãn một cái mị nhãn yêu nghiệt, “Nương tử, vi phu hầu hạ nàng tắm rửa đi! Còn tiếp tục như vậy, ta đói bụng sẽ không có biện pháp thỏa mãn nàng!”
“Khụ khụ!”
Khiêu khích lớn như vậy, Hạng Quân Vãn có chút ăn không tiêu. Đau nhức trên người còn chưa tiêu tan, tên đầu sỏ còn bày ra biểu tình “ta tất cả vì nàng”, thật sự là chán ghét!
“Không cần, ta tự tắm!”
Đẩy Phượng Cửu ra, Hạng Quân Vãn phủ áo ngủ lên người, vừa mới chuẩn bị xuống giường, nào ngờ chân mềm nhuyễn, một bước cũng bước không nổi, xém chút nữa té ngã, một khăc cuối cùng kia lại rơi vào lòng Phượng Cửu.
“Người xấu!” Hạng Quân Vãn cắn môi, hung hăng “trừng mắt” Phượng Cửu một cái, “Đều do chàng……”
Hạng Quân Vãn hai má phấn phấn như hoa đào nở rộ, liêu nhân động lòng. Cặp mắt kia xinh đẹp ẩn tình xấu hổ pha chút hờn giận, sinh động kiều mỵ như vậy.
“Là ta không tốt! Là Vãn Vãn của ta quá mỹ vị, cho nên ta nhịn không được…… Ta cam đoan, về sau sẽ không cần nhiều như vậy, mỗi đêm ba lượt thôi, cũng không thể không được?” Phượng Cửu cười cười đem Hạng Quân Vãn ôm lấy, đi đến bên thùng gỗ, đặt tiểu nương tử của hắn vào làn nước ấm áp.
Vừa xuống nước, Hạng Quân Vãn đã đem chính mình toàn bộ chìm vào trong nước.
Mấy lời buồn nôn của Phượng Cửu còn vang vọng bên tai nàng, nàng trước kia tại sao không phát hiện Phượng Cửu chính là một con sói đội lốt cừu chứ! Nàng lúc này đã xấu hổ đến cả người phiếm hồng, thật sự là ngượng ngùng hết sức!
Bất quá, Phượng Cửu không tính để cho Hạng Quân Vãn cứ như vậy trốn trong đó, một tay đem nàng vớt lên, Phượng Cửu cầm khăn lông Hạng Quân Vãn kì lưng. Biết tiểu nương tử của mình tiểu nương tử thẹn thùng, Phượng Cửu rốt cuộc không nói cái gì giỡn nàng, ngược lại chuyên tâm giúp Hạng Quân Vãn kỳ lưng tắm rửa.
“Đừng ——”
Hạng Quân Vãn vẫn chưa quen có người khác chạm vào thân thể mình, dù nàng cùng Phượng Cửu đã có da thịt chi thân, nhưng thời điểm ngón tay của hắn chạm trên làn da của nàng, vẫn nhịn không được run rẩy rất nhẹ. Cảm giác tê tê như thế, cảm thấy thật sự có chút ngượng ngùng, không khỏi nghĩ đến cuồng nhiệt đêm qua.
Nhận thấy được Hạng Quân Vãn mẫn cảm, Phượng Cửu cười khẽ, “Ngoan! Ta xoa bóp vai cho nàng, nắn bóp xương một chút, rất thoải mái đó!”
Phượng Cửu kỹ thuật xoa bóp rất tốt, ấn Hạng Quân Vãn rất là thoải mái, bất quá vừa nghĩ tới kỹ thuật hắn tốt như vậy, có phải hay không đã từng đối với nữ tử khác như vậy, trong lòng Hạng Quân Vãn bay lên vị chua.
“Tay nghề tốt như vậy, trước kia tập luyện quá rất nhiều lần đi!”
Nghe ra trong giọng nói tiểu nương tử có vị giấm, Phượng Cửu trong lòng nở hoa, biểu tình cũng rất bình tĩnh, “Đúng vậy! Làm sao nàng biết?”
Quả nhiên là như thế? Hạng Quân Vãn có chút không vui, vị giấm trong lời nói càng đậm đặc hơn nữa, ngoài mặt lại làm như chỉ vô ý hỏi, “Là ai? Ta hẳn là phải cảm tạ người ta! Đem tay nghề chàng huấn luyện như vậy! Chàng nói xem, ta có cần thưởng cho nàng ta hay không?”
Lúc này vị giấm quá nặng rồi, nhìn bờ lưng đang phát ra tính tình của Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu hết sức vui vẻ. Nàng đang ghen? Điều này thật sự rất tốt!
“Được! Về sau ta sẽ giới thiệu cho nàng!”
“Chàng——” Hạng Quân Vãn mạnh mẽ xoay người, có chút phẫn nộ nhìn Phượng Cửu. Người này, mặt như thế này dày vô sỉ như vậy? Chuyện đã qua cũng thôi đi, còn muốn giới thiệu cho nàng! Đây không phải là cố ý chọc nàng tức giận sao nàng sao!
“Tắm không sạch!”
Hạng Quân Vãn ác thanh ác khí xả khăn lông muốn đem bản thân bao lấy, lại bị Phượng Cửu đè lại.
“Vãn Vãn tức giận ai?” Phượng Cửu làm bộ không biết, vẻ mặt vô tội. Vừa vặn cái vẻ vô tội này càng làm người ta tức giận. Thật sự là chán ghét!
“Ta tức giận chính ta! Tránh ra! Không cần bắt ngươi đem bàn tay đã chạm qua người khác lên người ta!” Hạng Quân Vãn cũng không biết vì sao mình lại tức như vậy, chỉ là vừa nghe Phượng Cửu cũng mát xa như vậy cho nữ nhân khác, trong lòng nàng nổi lên một tầng khó chịu, hết sức không thoải mái. Cái loại ham muốn chiễm giữ tiềm tàng trong cơ thể nàng trỗi dậy, người nọ là của nàng! Nàng sẽ không cùng người khác chia sẻ!
Mát xa, nguyên bản chính là một hành động hết sức thân mật, hắn như thế với nữ tử khác, có phải hay không quan hệ của bọn họ rất không bình thường?
Biểu tình trên mặt Hạng Quân Vãn đã bán đứng nội tâm nàng, thấy tiểu nương tử thật sự tức giận, Phượng Cửu vội vàng an ủi, “Ta còn tính giới thiệu sư đệ cho nàng nhận thức, nàng nếu không thích, vậy thì miễn đi.”
“Sư đệ?” Hạng Quân Vãn choáng váng.”Chàng nói chàng cho mát xa cho sư đệ của chàng?”
“Đúng vậy! Lúc trước khi tập võ, sư phụ say mê võ nghệ, thường xuyên bắt chúng ta thao luyện đến mệt lử, ta cùng sư đệ lúc tắm rửa sẽ mát xa lẫn nhau, thả lỏng gân cốt một chút…”
Lúc này, Hạng Quân Vãn hoàn toàn xấu hổ. Không có chuyện gì lại cùng nam nhân ghen, còn muốn phân cao thấp cùng người ta!
Nhất thời, biểu tình trên mặt Hạng Quân Vãn biến hóa nhiều màu, nàng sinh động như thế, khiến cho Phượng Cửu càng thêm mê đắm nữ tử trước mặt bình thản tự nhiên biểu lộ cảm xúc, hỉ nộ ái ố đều không hề che lấp, trực tiếp biểu đạt. Bởi vì nàng tín nhiệm hắn nên mới có thể không kiêng nể gì mà bày ra con người chân thật của nàng! Vãn Vãn, ta thật may mắn!
Không được tự nhiên nửa ngày, Hạng Quân Vãn trước hết cúi đầu, “Ta mới vừa nói quá nặng, chàng đừng tức giận! Ta còn tưởng rằng chàng cùng nữ tử khác…… Là ta nghĩ nhiều!”
Vừa rồi giống con hổ nhỏ, lúc này lại có biểu tình của tiểu tức phụ, Vãn Vãn, nàng rốt cuộc có bao nhiêu gương mặt.
Phượng Cửu yêu chết Hạng Quân Vãn như thế, chân thật, không hề diễn kịch, so với nhiều nữ tử từng hắn thấy qua đều tốt hơn!
“Đứa ngốc! Ta và nàng đã là phu thê, ta làm sao có thể tức giận! Vãn Vãn, nhìn ta!” Phượng Cửu để Hạng Quân Vãn đối diện với mình, phượng nhãn yêu nghiệt kia hiện rõ ràng ba chữ “Ta yêu nàng”—“Vãn Vãn, ta chỉ sẽ có nàng! Nơi này, nơi này, chỉ biết có một mình nàng!”
Phượng Cửu đem một tay Hạng Quân Vãn để lên ngực của mình, tay còn lại để trên người mình, “Ta thật cao hứng Vãn Vãn biết ghen, điều này chứng minh ta đã tiến vào lòng nàng. Vãn Vãn, để cho ta ngụ cả đời được không?”
Phượng Cửu nói xong, cũng đưa tay để lên ngực Hạng Quân Vãn trong lòng, cảm thụ nhịp đập của nàng.
“Được!” Hạng Quân Vãn cảm động, định ra hứa hẹn cả đời.
Phượng Cửu tâm tình đặt biệt tốt đem Hạng Quân Vãn ôm đi ra, lau khô hết nước trên người nàng, lại nhất nhất giúp nàng mặc vào nội y cùng váy, cuối cùng dùng nội lực hong khô tóc Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu ôm Hạng Quân Vãn để nàng ngồi trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng vì nàng chải đầu.
Hạng Quân Vãn có một mái tóc đen dày, dài đến đầu gối, hết sức xinh đẹp. Bất quá đối một đầu tóc xinh đẹp này, Phượng Cửu lại không có cách nào, hắn vụng vệ tay chân búi ra một búi tóc đơn giản, không nghĩ tới Hạng Quân Vãn đứng dậy mới vừa đi hai bước, búi tóc đã bung ra, tóc chảy ra như dòng thác xoã rối tung trên vai, khiến Phượng Cửu một trận quẫn bách.
“Cái này, chờ vi phu luyện tập nhiều một chút thì tốt rồi!”
Phượng Cửu còn muốn không ngừng cố gắng, lại bị Hạng Quân Vãn ngăn chặn, mười ngón tay nàng nhanh chóng, thoáng chốc đã biên một búi quai chèo đơn giản, sau dùng một sợi dây buộc lên. Ngẩng đầu, Hạng Quân Vãn hướng Phượng Cửu cười cười, “Về sau còn nhiều thời gian! Chúng ta bây giờ liền lấp đầy bụng đi! Lâu như vậy, ta có chút đói bụng rồi!”
“Được!” Hạng Quân Vãn vừa nói như vậy, bụng Phượng Cửu lại rên rỉ, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn nghiêm trang, giống như người đói bụng kêu vang là Hạng Quân Vãn, mà không phải là hắn.
Phi Sương cùng Lạc Tuyết đã sớm chuẩn bị tốt đồ ăn, nhìn một bàn đồ ăn thơm nức, Hạng Quân Vãn rốt cục cũng cảm thấy đói bụng. Ngày hôm qua ban ngày thì xóc nảy, ban đêm thì giằng co, tiêu hao thể lực vô cùng, Hạng Quân Vãn rốt cục cảm giác được đói khát. Đang đói mà có đồ ăn, là chuyện tình hạnh phúc cỡ nào! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Không nói hai lời, Hạng Quân Vãn vùi đầu vào ăn. Nếu so sánh thì ngược lại tướng ăn Phượng còn tao nhã hơn, chậm rãi từ tốn, ngay cả bộ dáng giơ tay nhất đũa đều cao quý tiêu sái, cảnh đẹp ý vui!
“Vãn Vãn, ngoại tổ mẫu ta đến đây.” Chờ ăn xong, Phượng Cửu rốt cục cùng Hạng Quân Vãn đàm chuyện đứng đắn. Chuyện lão thái quân đến đây, không thể gạt Hạng Quân Vãn, quan hệ giữa mình và lão thái bà kia vẫn phải cho nàng biết.
Phượng Cửu nhất nhất nói về những người trong Phượng phủ từ Bàn Long thành, những quan hệ rối rắm đều cho Hạng Quân Vãn biết qua một lần, cho nàng có cái để chuẩn bị.
Đã sớm từ Triệu Mạn biết được lão thái quân cùng Phượng Cửu quan hệ mâu thuẫn, lúc này nghe Phượng Cửu nói về người trong Bàn Long thành, Hạng Quân Vãn mới phát hiện nhà giàu nước sâu cũng là một môn học vấn. Lúc nghe hắn nói đến lão thái quân cố tình vì Phượng Cửu cưới vợ bé, Hạng Quân Vãn vẫn im lặng rốt cục bạo nộ rồi.
“Cưới vợ bé? Tân hôn liền nạp thiếp?” Hạng Quân Vãn liếc mắt Phượng Cửu, “Bà ta thật nói như vậy?”
Phàm là người muốn phá hư hôn nhân của mình, đều bị Hạng Quân Vãn xem là loại địch nhân ghê gớm nhất. Xem ra, lão thái quân thật đúng là không an phận! Nàng ngược lại muốn thỉnh giáo cái lão thái thái này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...