Edit: Sushi
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Vân Tranh không biết, ả ta đi một con đường không lối về. Từ Cẩm thành đến Bàn Long thành cho dù ra roi thúc ngựa cũng cần thời gian mười ngày, vì muốn nhanh chóng đuổi tới Bàn Long thành đón lão thái quân đến ngăn cản hôn sự Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn, Vân Tranh không chọn đi đường lớn.
“Quận chúa, chúng ta hay là đi đường lớn đi, an toàn một chút!” Đi ngày đi đêm suốt ba ngày, mặt A Nô gầy yếu một vòng. Đường núi tuy rằng gần dễ đi, nhưng mà mức độ an toàn giảm đi rất nhiều. Bên người Vân Tranh chỉ có Hắc Ưng cùng A Nô, Hắc Ưng được lưu ở Cẩm thành, chỉ có Vân Tranh cùng A Nô hai nữ nhân lên đường, thật là có chút nguy hiểm.
“Không được! Ta không có thời gian!”
Sắc mặt Vân Tranh tái nhợt, lại như trước cắn răng quất ngựa.
Tuy rằng trước kia bên người Phượng Cửu cũng sẽ xuất hiện vài nữ nhân, nhưng đều là tiểu đánh tiểu náo. Chỉ cần ả phản đối, Phượng Cửu không có bất cứ ý kiến gì, tùy ý ả náo loạn. Nhưng mà Vân Tranh rõ ràng cảm giác được lúc này đây Phượng Cửu rất nghiêm túc, bởi vì hắn bảo vệ Hạng Quân Vãn, đây là chuyện trước đây chưa từng có, trong lòng ả không khỏi thấy khủng hoảng.
Tương lai, dù Phượng Cửu không thuộc về ả, nhưng cũng không thuộc về bất luận kẻ nào, ả có thể xa xa nhìn hắn, một mình thưởng thức, độc nhất vô nhị. Nhưng, thời gian tốt đẹp như thế lại bị Hạng Quân Vãn đánh vỡ, bọn họ muốn thành hôn, Phượng Cửu vì người khác mà muốn khoác áo tân lang, chuyện này Vân Tranh chưa từng ngờ tới. Nhất định phải ngăn cản bọn họ, nhất định!
A Nô biết không thể nào khuyên nhủ Vân Tranh, nàng đều sẽ không nghe, chỉ có thể theo sát phía sau, tùy thời chiếu cố Vân Tranh. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Rời đi Cẩm thành đã bốn ngày, vào lúc sắp đến biên giới hai nước, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tranh đã gầy chỉ còn lại da bọc xương, A Nô nhìn đến đau lòng: “Quận chúa, chúng ta một đường không ngủ không nghỉ, đã tiết kiệm không ít thời gian. Bây giờ sắp đến Dực Nhân quốc, không bằng chúng ta nghỉ ngơi một chút, ăn này nọ một chút, lại bổ sung thêm nước cùng lương thực! Quận chúa, người như thế, nô tỳ lo lắng còn còn chưa nhìn thấy lão thái quân người đã ngã bệnh!”
Nghe xong lời A Nô, Vân Tranh liếm liếm bờ môi đau rát! Vốn dĩ đôi môi hồng nhuận thuỷ nộn khi nào thì khô nứt thành như thế? Khô nứt đến nỗi vừa chạm vào liền đau. Vân Tranh vốn dĩ còn muốn chịu đựng, nhưng mà vừa nghĩ tới lão thái quân cực kỳ chú ý dáng vẻ, nếu cứ thế này gặp người, nhất định sẽ không được lão thái quân thích.
“Được!” Nhìn thấy một tiểu điếm đơn sơ cách đó không xa, Vân Tranh gật đầu đáp ứng.
Tiểu điếm là một đôi lão phu thê mở, tuy rằng đơn sơ, nhưng sạch sẽ chỉnh tề, ăn xong một chén cháo Tiểu Mễ ở đây, Vân Tranh cảm thấy mỏi mệt toàn thân bị quét sạch hết. Mấy ngày nay đều ăn lương khô uống nước lã, ả phải nhờ vào nghị lực mới chống đỡ nổi. Lúc này xong một chén cháo Tiểu Mễ nóng hầm hập, Vân Tranh cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều, bát cháo này quả thật là thức ăn mỹ vị nhất ả từng ăn.
“Lão bản, đây là tiền.”
Ăn uống no đủ, Vân Tranh cùng A Nô muốn tiếp tục ra đi, sau khi bỏ lại tiền, Vân Tranh liền xoay người. Một bước, hai bước, ba bước…… đến bước thứ bảy, Vân Tranh cả người ngã quỵ trên mặt đất.
“Quận chúa!” A Nô tiến lên, vừa mới chuẩn bị nâng Vân Tranh, đầu óc cũng trở nên mê muội. Không tốt, trong đồ ăn có dược!
A Nô là người tập võ, sức chống cự so với Vân Tranh cao hơn một chút, ả vừa rút kiếm muốn quay đầu, liền cảm thấy đau rát trên lưng, trực tiếp té trên mặt đất.
Đên khi Vân Tranh tỉnh lại, cũng là do trên người đau đến tỉnh. Ả mở mắt ra, liền thấy một người vạm vỡ đang phủ trên hai quả hồng đào trên người ả làm xằng làm bậy, ở bên cạnh, A Nô thét chói tai đến mức khàn cả giọng, đồng dạng có một nam nhân xấu xí cũng làm chuyện bậy bạ trên người A Nô, xung quanh còn có bảy tám hán tử vây xem.
“Ha ha, chúng ta đã lâu không có muội tử thuỷ linh như vậy!” Lại có ai đó bên cạnh phát biểu, “Nói, nữ nhân này thật là quận chúa Dực Nhân quốc sao? Vậy chúng ta hôm nay chẳng phải đều được nếm qua tư vị của một quận chúa?”
“Hẳn là đúng vậy đi! Tờ giấy kia không phải nói rành mạch sao, nhất định là đúng rồi.”
Vân Tranh rốt cục hiểu được ả gặp phải cái gì, nơi này là một ổ thổ phỉ, những người vây xung quanh ả xú danh rõ ràng là thổ phỉ! “Buông ra!” Bất chấp đau nhức trên người, Vân Tranh một ngụm cắn lên vai nam nhân trên người, “Buông!”
“Đủ bướng bỉnh! Ta thích!”
Vân Tranh tiểu đánh tiểu náo trên người nam nhân kia thuỷ chung không phát ra nổi bất cứ tác dụng gì, ngược lại làm hắn càng thêm hưng phấn. Thời điểm nam nhân kia ngẩng đầu, Vân Tranh mới nhìn rõ dung mạo của hắn, tục tằng, bưu hãn, trên má một vết sẹo dài do dao rạch, dọa người đến mức ả ta xém chút cắn đầu lưỡi. Chỉ là nam nhân kia đương nhiên không tính buông tha ả, như trước rong ruổi, hành vi thô lỗ khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tranh vốn dĩ tái nhợt càng thêm không có huyết sắc.
“Ngươi, ngươi buông, các ngươi bọn khốn kiếp kia! Các ngươi biết ta là ai sao? Ta khiến cho phụ hoàng chém các ngươi! Buông!”
Dù Vân Tranh có ngu xuẩn làm sao, hiện tại cũng biết tình cảnh thê thảm của chính mình. Nữ nhân quan trọng nhất là cái gì, là trinh tiết! Hiện tại người nam nhân này mãnh liệt vô lý đoạt lấy trinh tiết của ả, làm ả mất đi tôn nghiêm cuối cùng, tên hỗn đản này, ả hận không thể giết hắn!
Thấy hắn ta vẫn như trước không buông tha mình, Vân Tranh dùng hết sức bình sinh, dương tay một bạt tai đánh vào vết sẹo trên mặt hắn, “Ba” một tiếng, dị thường vang dội, làm tất cả nam nhân trong phòng đều an tĩnh lại, giật mình nhìn Vân Tranh, ngay cả nam tử đang khi dễ A Nô bên cạnh cũng dừng lại, vẻ mặt khó tin nhìn Vân Tranh.
Lúc này, hắn tử mặt sẹo ngừng lại, một tay đem Vân Tranh hai tay cố định trên đỉnh đầu. “Ngươi đánh ta? Hắc Báo ta từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cha nuôi giáo huấn, hôm nay ngược lại bị một nữ nhân đánh!”
Nam nhân kêu Hắc Báo này quanh thân phát ra từng đợt hàn khí khiến cho Vân Tranh lạnh run, vừa rồi động thủ dùng hết sức mà hắn một ánh mặt bị dọa cũng không có.
“Ngươi, ngươi buông! Bằng không ta khiến cho phụ hoàng giết chết các ngươi!” Tuy rằng đã sợ hãi như một con thỏ run rẩy, nhưng Vân Tranh ngoài miệng vẫn như trước không cầu xin. Ả cái gì cũng mất hết, hiện tại bị tên hỗn đản này đạp hư, về sau đừng nói gả cho Phượng Cửu, cho dù gả cho một nam nhân bình thường cũng không được.
Không đợi Vân Tranh nói xong, gã mặt sẹo một ngụm cắn đầu vai Vân Tranh. Có điều một ngụm này, cắn đến rách thịt chảy máu, hắn hung hăng cắn xuống, không hề cho Vân Tranh cơ hội giãy dụa. Hơn nữa là thật, một ngụm dùng sức, trực tiếp cắn nát da thịt ả, cắn đến huyết nhục mơ hồ, tựa như dã thú xé rách thịt con mồi.
Vân Tranh từ nhỏ đến lớn khi nào phải ăn qua đau khổ như thế, thét to một tiếng liền hôn mê vì đau, Hắc Báo vẫn không chịu nhả ra, đến khi trong lòng phát tiết xong hết, mới rời đi, ngoài miệng huyết nhiễm đỏ sẫm, cùng thị huyết dã thú giống nhau.
“Quận chúa, quận chúa……” Thấy Vân Tranh ngất xỉu, A Nô giãy dụa đứng dậy, nam nhân trên người cũng không có bắt buộc nàng, buông lỏng tay ra, A Nô trèo đến trước mặt Vân Tranh, “Quận chúa, quận chúa!”
Vân Tranh đau đến ngất xỉu, làm sao nghe được lời A Nô. Nhìn thấy Vân Tranh như thế, các nàng bị mấy xú nam nhân đạp hư, ánh mắt A Nô nhiễm huyết, rút bảo kiếm trên tường hướng đến Hắc Báo.
“Loảng xoảng ——” Không đợi bảo kiếm đến gần người, bảo kiếm đã bị một nam nhân bên cạnh đánh rơi.
Gây ra chuyện như vậy, Hắc Báo hết cả hứng thú, hắn qua loa mặc xong quần áo, chỉ bỏ lại một câu: “Đem quận chúa để lại, còn lại các ngưoi tự nhìn mà làm”, lạnh lùng xoay người ta khỏi phòng.
A Nô không biết, chính mình có hành động vừa rồi đã khiến cho bọn sói này phẫn nộ, nàng kế tiếp nhận là tra tấn trước nay chưa từng có. Thanh âm vốn dĩ khàn khàn bởi vì khóc kêu cầu xin tha thứ, cuối cùng biến thành la hét lạc giọng, thậm chí phát không tiếng.
Chờ Vân Tranh lại tỉnh lại, đã bị dịch chuyển đến một căn phòng sạch sẽ, trên người cũng bị tắm rửa đến sạch sẽ, vết thương trên bả vai đã được băng bó, bất quá như trước vẫn rất đau. “A Nô? A Nô?”
Vân Tranh đứng dậy, kêu A Nô, thuỷ chung không có người trả lời. Trên bàn có cơm có đồ ăn, Vân Tranh nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp xuất môn, lại phát hiện cửa có hai người canh gác, ả còn muốn chạy, lập tức bị ngăn lại. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Phu nhân, trại chủ đi tuần sơn, ra lệnh tiểu nhân chiếu cố phu nhân cho tốt, phiền phu nhân không cần khó xử tiểu nhân.” Hai người kia nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, tuy rằng miệng kêu “Phu nhân”, đối với Vân Tranh lại không một chút tôn trọng.
“Còn tỳ nữ của ta?” Vân Tranh cắn răng, trong lòng mắng Hắc Báo, lại càng lo lắng A Nô.
“Nàng? Rất tốt!” Một người cười đến quỷ dị, một người khác cũng phối hợp nói một tiếng “tốt”, hai người vô luận Vân Tranh tranh cãi ầm ĩ thế nào giãy dụa thế nào, đem ả “mời” trở về phòng.
Buổi tối Hắc Báo trở về, thấy Vân Tranh không ăn không uống, cũng không nói năng gì, hắn nói thẳng một câu, “Nếu không muốn nha đầu của ngươi có chuyện gì, ăn cho tốt đi, nếu không ta khiến cho toàn bộ người trong trại luân nàng ta!”
Sau khi bị hắn cắn một ngụm, Vân Tranh biết nam nhân này nói được thì làm được, dù cho tâm không cam lòng không nguyện, vẫn là đem đồ trên bàn ăn sạch sẽ. Vừa buông bát, Vân Tranh bị đem vào trong lòng Hắc Báo, hắn một ngụm cắn lỗ tai ả, “Là nữ nhân của ta, sẽ không bị người khác muốn! Chúng ta ngủ đi!”
Không đợi Vân Tranh phản đối, ả lại bị hắn hạ gục.
“Ngươi không thể như thế!” Nghỉ ngơi tốt, lại ăn cơm no, Vân Tranh khí lực cũng lớn lên, “Buông! Ngươi cái tên dân đen này, ngươi là ai, buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!”
“Dân đen?” Hắc Báo nắm chặt cằm Vân Tranh, khí lực cực lớn, dường như muốn đem cằm ả bóp nát. “Ngươi cao như vậy quý như vậy, nay còn không phải nằm ở dưới thân ta hay sao, bị ta áp?”
Thời điểm hắn nói chuyện, Hắc Báo đem miệng đến bên tai Vân Tranh, “Ngươi bất quá là dựa vào lão cha chết tiệt của ngươi, mới có hết thảy hôm nay, nếu không ngươi có thể cao quý đến bao nhiêu?”
“Ngươi ——” Lhông đợi Vân Tranh phản bác, quần áo trên người đã tan tác, Hắc Báo không lưu tình chút nào bao trùm xuống dưới, khiến cho Vân Tranh khóc không ra, kêu không được.
“Ngươi đã thống hận như ta dân đen như vậy, ta chẳng những muốn ngủ với ngươi, còn muốn ngươi mang thai con dân đen, cho ngươi trở thành mẫu thân dân đen, ta xem ngươi làm sao cao quý được nữa……”
“Không cần……” Nước mắt theo hai má Vân Tranh chảy xuống. Cửu ca ca, ngươi ở chỗ nào? Cửu ca ca, mau tới cứu ta! Vân Tranh ánh mắt trở nên mơ hồ, trong đầu hết thảy đều là Phượng Cửu, bên miệng cũng nhịn không được kêu lên tên của hắn, “Cửu ca ca……”
Nghe thấy thế, Hắc Báo mạnh mẽ dừng lại, hung tợn nhìn chằm chằm Vân Tranh, tay đặt lên vết thương nơi đầu vai nàng, dùng sức ấn. Đau đớn khiến cho Vân Tranh tỉnh táo lại, nhìn biểu tình hung ác trên mặt Hắc Báo, tâm Vân Tranh chuyển động, “Ngươi giết ta đi! Giết ta đi! Làm nhục ta như thế, còn không bằng giết chết ta! Nếu không, ta sống sẽ không bỏ qua ngươi! Lưu ta ở bên cạnh ngươi, ta nhất định sẽ tìm cơ hội giết chết ngươi! Ta hận ngươi!”
Nghe xong lời này, trên mặt Hắc Báo nét cười cổ quái, sau đó, rất mạnh mẽ hùng dũng, lại lần nữa nhét vào Vân Tranh. “Hận? Rất tốt! Hận là một cảm xúc làm cho con người khắc sâu, vậy thì hận ta đi……”
Ác mộng, từ nay về sau bắt đầu tra tấn Vân Tranh, quấn quanh ả, kéo dài không dứt.
Trong Cẩm thành, sau khi được Hạng Quân Vãn trị liệu, Hạng Trị Chung thân thể khôi phục vô cùng mau lẹ. Tuy rằng miệng vết thương thực sự rất sâu, hơn nữa rất gần tim, nhưng Hạng Trị Chung là người tập võ, thể cốt tốt, cộng thêm y thuật của Hạng Quân Vãn, hiện tại hắn đã có thể xuống giường.
“Đa tạ Nam công tử!” Hạng Trị Chung hướng Nam công tử hành lễ, “Ta còn tưởng rằng đến khi nữ nhi xuất giá, ta còn nằm ở trên giường đâu, không ngờ đã khôi phục được như thế!”
Hạng Quân Vãn vẫn không thẳng thắn với Hạng Trị Chung, dù sao Hạng Quân Vãn lúc đầu cũng không biết y thuật, cho nên bây giờ nàng vẫn lấy thân phận Nam công tử chữa trị cho hắn.
“Tuy rằng ngoại thương đã khép miệng, nhưng nội thương phải được tĩnh dưỡng nửa năm mới tốt. Đại tướng quân an uống phải chú ý thanh tịnh, mặt khác còn phải thích hợp vận động mới có thể thúc đẩy cơ bắp sinh trưởng, đối với việc hồi phục mới có lợi.”
Lời Nam công tử khiến cho Hạng Trị Chung thật cao hứng, “Nam công tử lời này ta thích nghe! Bình thường Thái y luôn nói tĩnh dưỡng tĩnh dưỡng, để cho ta đã già còn nằm bất động, quả thực khó chịu cùng với giết ta giống nhau. Hay nhờ có Nam công tử, y thuật tốt, ta nghe lời ngươi! Chỉ cần có thể…có thể tự mình đưa nữ nhi của ta xuất giá, ta cái gì cũng làm!”
Nhắc tới Hạng Quân Vãn, Hạng Trị Chung biểu tình thập phần vui sướng.
Bởi vì hôn sự Hạng Quân Vãn cùng Phượng Cửu đã đến gần, toàn bộ phủ tướng quân là một mảnh vui sướng. Về việc từ chỗ nào xuất giá, cuối cùng đi đâu, chuyện này trong cung đã định rồi phân phó xuống dưới. Hạng Quân Vãn là Thái Bình quận chúa, đương nhiên từ trong hoàng cung xuất giá, mà sau đó dừng chân, tạm thời ở phủ tướng quân, chờ bọn hắn đại hôn xong lại đi Bàn Long thành.
Đối với an bài của Công Tôn Nam, Hạng Trị Chung rất vừa lòng. Mấy ngày này tuy rằng Hạng Trị Chung cũng muốn kêu Hạng Quân Vãn tiến cung nhìn Hoàng thái hậu một chút, nhưng luôn không có cơ hội. Thứ nhất, Hạng Quân Vãn một mình tiến cung thăm Thái Hậu, sẽ khiến cho Công Tôn Nam hoài nghi, còn thứ hai, Hạng Quân Vãn thuỷ chung không tự mình đề nghị, Hạng Trị Chung cũng không mở miệng được.
Lần này thừa dịp nàng xuất giá, khiến cho Hạng Quân Vãn cùng tổ mẫu Triệu Mạn gặp nhau rất tốt. Triệu Mạn đã nói chờ Hạng Quân Vãn xuất giá xong thì bà sẽ quy y cửa phật, chờ Hạng Quân Vãn gả đi xa, các nàng ngày sau muốn gặp mặt thì càng khó.
Nghe xong Hạng Trị Chung uyển chuyển biểu đạt ý tứ muốn hai người gặp nhau, Hạng Quân Vãn trầm mặc xuống. Gần đây nàng không phải không thấy Hạng Trị Chung cố gắng làm cho hai người hợp lại, chỉ là nàng đối với phần tình cảm này vẫn có chút không tiếp nhận được, dù sao những chuyện Triệu Mạn làm trước kia, các nàng lúc đó có suy nghĩ khác nhau. Hiện tại, Hạng Trị Chung lại đưa ra chuyện này, Hạng Quân Vãn suy nghĩ kỹ trong chốc lát, hướng Hạng Trị Chung cười.
“Cha, con sẽ cùng Thái hậu ở chung thật tốt, người yên tâm.”
Ai…… Hạng Quân Vãn thủy chung không chịu sửa miệng, Hạng Trị Chung khổ sở trong lòng, nhưng chuyện này lại không thể bức bách nàng, dù sao làm cho nàng nhận thân phận của mình, hơn nữa phải đón nhận một ngươi liên tiếp làm tổn thương người khác, điều này xác thực cần thời gian.
“Được rồi! Vãn Nhi, phụ thân vẫn là câu nói kia. Thái hậu là người thân duy nhất của con trên thế giời này, quan hệ huyết thống của các ngươi là dứt bỏ không được!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Đã biết!” Thấy Hạng Trị Chung lại đem ra luận điệu cũ rích, Hạng Quân Vãn cười cười kéo cánh tay hắn, “Cha, con cùng cha đi một chút! Nếu Nam công tử đã nói cha vận động nhiều một chút, vậy cha cần phải nghe hắn, sớm một chút hồi phục thật tốt!”
“Biết rồi!” Hạng Quân Vãn thân thiết như đứa nhỏ, khiến Hạng Trị Chung rất là vui mừng. Hai người tuy là quan hệ chủ tớ, nhưng hắn vẫn đem Hạng Quân Vãn yêu thương như thân sinh nữ nhi, thậm chí còn hơn thân sinh nữ nhi thật của hắn. Nguyên bản tưởng rằng sau khi thân thế Hạng Quân Vãn đã vạch trần, hai người rốt cuộc không thể thân cận giống như trước, nhưng Hạng Quân Vãn chân thật xem hắn như phụ thân mà đối đãi, đây đối với Hạng Trị Chung mà nói, chẳng những cao hứng, còn là một loại vinh quang.
Phụ thân nữ nhi hai người đi được trong chốc lát, nhìn thấy Hạng Trị Chung trên trán có chút nhăn, Hạng Quân Vãn lập tức đỡ hắn ngồi xuống. Một bên hầu hạ Hạng Trị Chung, một bên bồi hắn nói chuyện phiếm. Nói một hồi lâu, Hạng Quân Vãn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Cha, mẹ ta là ai?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...