Edit: KangKang
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
“Được ——” Tựa hồ đối với từng yêu cầu Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu đều không thể cự tuyệt. Hắn đem cằm để ở trên trán Hạng Quân Vãn, nhẹ nhàng cọ cọ đầu của nàng.
Phượng Cửu vốn dĩ muốn đính hôn trước, thỉnh Hạng Trị Chung làm nhân chứng, không nghĩ tới bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, có chút trở tay không kịp. Thấy mọi tâm tư của Hạng Quân Vãn đều đặt trên người Hạng Trị Chung, trong lòng Phượng Cửu hơi có chút ghen tuông. Được rồi, hắn thừa nhận, hắn chỉ hy vọng Hạng Quân Vãn đối tốt với một mình hắn, những người khác vô luận nam nữ, bất kể già trẻ, sẽ khiến trong lòng hắn không thoải mái.
Bất quá trong lòng Phượng Cửu vẫn rất tôn trọng nam nhân đã nuôi lớn Hạng Quân Vãn này, mong muốn Hạng Trị Chung cát nhân tự có thiên tướng, có thể bình an vượt qua.
Chỉ là, Hạng Trị Chung bị thương thành như vậy, sợ rằng nội bộ Thương Nguyệt quốc sẽ có biến động. Phượng Cửu đè lại huyệt thái dương, híp mắt. Vừa nghĩ tới tin tức từ Bàn Long thành truyền đến, hắn cũng có chút nhức đầu. Vân Tranh nữ nhân kia dĩ nhiên viết thư cho lão thái quân, nói vậy không bao lâu, lão thái quân chắc chắn sẽ tới. Nữ nhân kia, thật đúng là không an phận a…
Bên cạnh, Phượng Cửu thấy Hạng Quân Vãn chống cằm, cau mày, nhẹ giọng cười, đưa tay xoa xung quanh lông mày Hạng Quân Vãn. “Đừng lo lắng, nhạc phụ không có việc gì, tin tưởng ta!”
Nghe xong lời này, gương mặt Hạng Quân Vãn đỏ lên, “Ai là nhạc phụ của chàng a!”
“Nàng đã là nương tử của ta, ông ấy tự nhiên là nhạc phụ của ta, chuyện của ta và nàng đều đã chiêu cáo thiên hạ, lẽ nào nàng còn muốn gả cho người khác?!”
“Ít chảnh chọe thôi!” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Hạng Quân Vãn vẫn là ngọt ngào. Tâm tình bởi vì Hạng Trị Chung thụ thương mà ảnh hưởng đã trở nên khá hơn, đại khái là từ trên người Phượng Cửu thấy được hy vọng, là nam nhân khiến cho mình có cảm giác an toàn.
Mà Phượng Cửu, cuối cùng từ trên mặt Hạng Quân Vãn cũng thấy được hình dáng nụ cười, tâm tình thật tốt, “Chuyện của nhạc phụ giao cho ta, ta tra nguyên nhân sẽ nói cho nàng biết. Hiện tại chuyện cần làm của nàng là ăn cơm thật ngon, chữa bệnh cho nhạc phụ, việc khác đều không cần quan tâm, giao cho ta là được!”
Việc Hạng Trị Chung hôn mê ở triều đình Thương Nguyệt quốc đã tạo thành oanh động không nhỏ, có khả năng ở trong hoàng cung ám sát đại tướng quân, đồng thời thành công, sát thủ như vậy khiến văn võ bá quan sợ hãi, tất cả mọi người nghĩ trên cổ đầu tràn ngập nguy cơ, có sát thủ như vậy ở đây, ai còn khả năng bình yên đi vào giấc ngủ.
So với quan viên Thương Nguyệt quốc nơm nớp lo sợ, tam quốc từ trong chuyện này đánh hơi được sự khác thường. Nếu bình thường, người tam quốc nhất định sẽ rục rịch, nghĩ biện pháp ở thời gian Hạng Trị Chung bị thương mà phát động một vài cuộc chiến nhỏ, khiến Thương Nguyệt quốc cắt nhường thổ địa và vân vân, nhưng là bây giờ, tứ quốc có cùng chung địch nhân, tự nhiên sẽ không đấu tranh nội bộ.
Ba ngày mừng ngày sinh Thái hậu lấy một kết cục như vậy mà kết thúc, Chu Liên quốc, Đường Hỉ quốc và Dực Nhân quốc sứ đoàn đều tiến cung hướng Công Tôn Nam chào từ giã. Bách Lý Ảnh đặc biệt quan tâm tình trạng của Hạng Trị Chung, lúc nghe Nam công tử tự mình đến chẩn trị bệnh cho Hạng Trị Chung, đồng thời khai phương thuốc, Bách Lý Ảnh gật đầu. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Có Nam công tử ở đây, tin tưởng đại tướng quân nhất định sẽ rất nhanh hồi phục!”
Ý tứ trong lời nói của Bách Lý Ảnh, Công Tôn Nam làm sao có thể nghe không ra. Lại nói tiếp, trong tam quốc, Công Tôn Nam đề phòng nhất là Chu Liên quốc, lú trước Hạng Trị Chung cũng là đóng tại biên cảnh của Thương Nguyệt quốc và Chu Liên quốc, cũng là bởi vì Bách Lý Ảnh Chu Liên quốc là một kẻ dã tâm bừng bừng, không chút an phận. Hôm nay, Bách Lý Ảnh một bộ xem trò vui, khiến trong lòng Công Tôn Nam rất khó chịu.
“Ha ha, tiền xem bệnh ta đã thanh toán, Nam công tử nói không đến một tháng, Hạng ái khanh sẽ sinh long hoạt hổ, ta tin tưởng y thuật của Nam công tử!”
Công Tôn Nam nói lời này, cố ý để Trịnh Khắc và Nguyên Việt nghe thấy, chính là muốn bọn họ đừng có hành động sai lệch nào. Lúc này, không thể nội chiến, cần phải nhất trí đối ngoại, đem Nữ Chúa kia tìm ra, đây mới là sự tình nghiêm trọng.
“Công Tôn huynh, ngươi yên tâm, chúng ta biết phải làm sao!”
Không quen nhìn Bách Lý Ảnh một bộ ngoài cười nhưng trong không cười, Trịnh Khắc đứng ra hướng Công Tôn Nam nói, hai người này có quan hệ thân thích, mẫu phi Công Tôn Nam là Công chúa Đường Hỉ quốc, là cô cô của Trịnh Khắc, tuy rằng trịnh khắc bình thường không quan tâm, nhưng hắn biết quan hệ môi hở răng lạnh, cho nên lúc này cũng ủng hộ Công Tôn Nam.
Trịnh Khắc không phải một quốc quân hiền đức, Đường Hỉ quốc cũng yếu nhất trong tứ quốc. Trước đây cô cô Trịnh Khắc và Thương Nguyệt quốc hòa thân, hai nước đám hỏi, Đường Hỉ quốc và Thương Nguyệt quốc cũng bởi vì đoạn nhân duyên này mà cùng đứng trên một chiến tuyến, cùng đối kháng Dực Nhân quốc và Chu Liên quốc.
Quốc Vương Dực Nhân Quốc – Nguyên Khuê hiện nay đã sáu mươi tám, đã qua cái tuổi ham muốn lái cương thác đất*, huống chi quốc nội còn có một tên Phượng Cửu khiến hắn nhức đầu, cho nên lực chú ý của Nguyên Khuê đều ở quốc nội. Nhưng trái lại Bách Lý Ảnh, đem Chu Liên quốc xử lý ngay ngắn rõ ràng, dân giàu nước mạnh, nếu không phải Hạng Trị Chung một mực tọa trấn phía nam, Công Tôn Nam thật đúng là lo lắng.
*Lái cương thác đất: mở rộng biên giới, thiết lập lãnh thổ.
Hiện tại Hạng Trị Chung thành ra như vậy, nếu như không có Nữ Chúa xuất hiện, Bách Lý Ảnh nhất định sẽ rục rịch, ma đao hách hách*, nhưng là xuất hiện một Nữ Chúa có khả năng nhất thống thiên hạ, khiến tứ quốc tạm thời đoàn kết lại.
*Ma đao hách hách: mài đao xoèn xoẹt = =
Nhìn ra Trịnh Khắc bảo hộ Công Tôn Nam, Bách Lý Ảnh nở nụ cười, “Ta không muốn nói nhiều, tìm được trước nữ chủ mới là sự tình quan trọng nhất. Công Tôn huynh, cáo từ!”
Bách Lý Ảnh rời đi trước tiên, Nguyên Việt cũng đứng dậy cáo từ, cuối cùng là Trịnh Khắc, sứ đoàn tam quốc rốt cục ly khai Cẩm thành, khiến Công Tôn Nam thở phào nhẹ nhõm. Làm cho Công Tôn Nam càng cao hứng chính là, không bao lâu đã có người tới bẩm báo, nói Hạng Trị Chung tỉnh, đây quả thực là tin tức tốt nhất Công Tôn Nam nghe được trong khoảng thời gian này.
“Trị Chung, ngươi thế nào? Cảm giác có tốt hơn không?”
Công Tôn Nam chạy tới tẩm cung Thái hậu, Hạng Trị Chung đang uống thuốc. Tuy rằng sắc mặt của hắn còn là tái nhợt, môi vẫn không có huyết sắc, tinh thần cũng không tốt lắm, thế nhưng đã hạ sốt đồng thời tỉnh lại, đây đã là thiên đại hảo sự rồi.
“Bệ hạ, thần không có việc gì.” Hạng Trị Chung ho khan hai tiếng, sắc mặt càng thêm khó coi, “Bệ hạ, thần muốn về nhà.”
“Tốt! Trẫm đưa ngươi trở lại!”
Hạng Trị Chung nói có lý, hắn ở lâu tại tẩm cung Thái hậu cũng không phải chuyện hay. Lúc này đây, Công Tôn Nam cho Hạng Trị Chung đủ thể diện, tự mình đưa hắn trở về tướng quân phủ, còn ban thưởng rất nhiều dược liệu quý báu và vàng bạc châu bảo, lại tự mình an ủi thần tử trung thành nhất.
An trí cho Hạng Trị Chung xong, Công Tôn Nam gọi Hạng Quân Vãn tới, muốn đem đại quyền của tướng quân phủ giao cho nàng, để cho nàng toàn quyền chiếu cố Hạng Trị Chung, chỉ là đề nghị này rất nhanh bị Hạng Trị Chung bác bỏ.
“Bệ hạ, có Nam công tử ở đây, ta rất nhanh sẽ tốt. Việc hôn nhân của Vãn Nhi và Phượng thiếu chủ dĩ nhiên đã định ra, nếu thành hôn sớm một chút thì thật tốt. Tất cả chi còn vấn đề Vân Tranh quận chúa, thần lo lắng nàng chưa từ bỏ ý định, huống chi phía sau Vân Tranh quận chúa còn có Hoàng đế Dực Nhân quốc, Hoàng hậu và lão thái quân Bàn Long thành. Thần sợ kéo dài tình huống này lâu quá, sẽ có chuyện xấu… Nếu là thần nếu có thể thấy Vãn Nhi đính hôn, muốn thần chết ngay tức khắc, thần cũng an tâm!”
“Cha, ngươi không có việc gì!” Thấy Hạng Trị Chung lúc này còn quan tâm mình, mắt Hạng Quân Vãn ửng hồng, “Cha, ta không lấy chồng, ta muốn chiếu cố người!”
“Đứa nhỏ ngốc!” Hạng Trị Chung chậm rãi giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt của Hạng Quân Vãn, trong mắt đều là nồng đậm thương yêu và cưng chìu, “Cha thân thể thân thể rất cường tráng, đừng khóc! Tâm nguyện lớn nhất của cha a, là thấy con xuất giá, đến lúc đó thì có người thay thế thay cha tới chiếu cố con, bảo hộ con, như vậy cha an tâm. Khụ…”
“Cha ——” Hạng Quân Vãn thuần thục rót cho Hạng Trị Chung một chén nước ấm, lấy khăn của mình lau khóe miệng cho ông. “Cha, người đừng vội!”
“Vãn Nhi, Phượng thiếu chủ là một người đáng giá phó thác chung thân, đáp ứng ta, chọn một ngày lành thành hôn đi! Cha sợ đêm dài lắm mộng ——”
Hạng Trị Chung bởi vì nói gấp, sắc mặt trở nên có chút hồng nhuận, sợ vết thương của hắn rách ra, Hạng Quân Vãn liền vội vàng gật đầu đáp ứng, Hạng Trị Chung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Mạn đã đã biết thân phận của Hạng Quân Vãn, bí mật nếu bị vạch trần, sẽ có thể bị những người khác phát hiện. Lúc này, xuất giá tha hương đối Hạng Quân Vãn mới là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, qua khoảng thời gian này quan sát, Hạng Trị Chung nhìn ra Phượng Cửu là thật tâm thích Hạng Quân Vãn, huống chi Phượng Cửu có năng lực chống lại Công Tôn Nam, cũng có thể bảo hộ Hạng Quân Vãn, đây mới là điều Hạng Trị Chung coi trọng nhất. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Hy vọng, Hạng Quân Vãn bình an, hài tử này đã đã trải qua quá nhiều đau khổ! Hạng Trị Chung vỗ vỗ tay của Hạng Quân Vãn, lộ ra một nụ cười an tường.
Công Tôn Nam ở bên cạnh thấy tình cảm cha con thân thiết, bỗng nhiên trong lòng có chút ước ao. Con gái của hắn đông đảo, nhưng tình cảm của hắn và nữ nhi không có tốt như Hạng Trị Chung và Hạng Quân Vãn vậy. Mặc dù hắn thương yêu Công Tôn Trường Khanh, hai người trước hết vẫn là quân thần, sau mới là phụ tử, vĩnh viễn không có khả năng ở chung như phụ tử bình thường. Về phần nữ nhi này của hắn, cũng không có khéo léo như Hạng Quân Vãn, đây địa khái là một điều đáng tiếc nuối trong đời đi!
Hạng Trị Chung cố tình khiến Hạng Quân Vãn và Phượng Cửu sớm ngày thành hôn, Công Tôn Nam cũng có ý nghĩ như vậy.
Mặc dù hắn chỉ hôn trong ngày sinh nhật, Phượng Cửu cũng nói cần hai năm quặng sắt làm sính lễ, Công Tôn Nam thật đúng là lo lắng Phượng Cửu sẽ hối hôn. Dù sao, nữ tử như Hạng Quân Vãn, không có dung mạo, chỉ có chút ta tài hoa, dù sao cũng là hạ đường phụ, thanh danh bất hảo, Phượng Cửu làm sao sẽ coi trọng Hạng Quân Vãn, Công Tôn Nam không hiểu, thậm chí cho rằng Phượng Cửu ngu như heo mới nhìn trúng Hạng Quân Vãn, chỉ là một thời bị mê hoặc mà thôi.
Cũng bởi vì có ý nghĩ như vậy, Công Tôn Nam lại càng hy vọng hôn sự này có thể thành công. Nhanh bái đường thành thân động phòng, đến lúc đó thì Phượng Cửu muốn trả lại hàng cũng không được! Hơn nữa, hôn lễ kết thúc, sính lễ tự nhiên sẽ đổi sang tiền mặt. Hiện tại vì toàn lực đối phó Nữ Chúa, hai năm quặng sắt, đủ để cho hắn luyện ra rất nhiều binh khí, vừa lúc phải dùng tới!
Cho nên, vừa thấy Hạng Trị Chung nói, Công Tôn Nam lập tức ở bên cạnh hát đệm.
“Vãn Nhi à, Trẫm nghĩ cha ngươi nói rất đúng. Trong lòng hắn bây giờ không yên tâm nhất là ngươi, nếu như ngươi xuất giá thật tốt, trong lòng cha ngươi cũng sẽ bớt lo lắng, thân thể tự nhiên sẽ tốt nhanh hơn. Về chuyện này, Trẫm rất đồng ý ý kiến của cha ngươi, nếu như ngươi không phản đối, Trẫm đi mời Phượng thiếu chủ, định ngày thành hôn! Ngươi yên tâm, Trẫm và cha ngươi thân như huynh đệ, nhất định sẽ xem ngươi như con gái của mình, cho ngươi xuất giá hoành tráng, tuyệt đối sẽ làm cho ngươi hài lòng!”
Hạng Quân Vãn không phải người ngu, hai người này, người nào chân tình, người nào giả ý nàng vẫn biết rõ ràng. Hạng Trị Chung nhất định là đứng từ góc độ của nàng mà loa lắng, Công Tôn Nam thì sao, càng nhiều hơn là lo lắng đến lợi ích của mình.
Bất quá đến lúc này, Hạng Quân Vãn không muốn để cho Hạng Trị Chung lo lắng, miễn cho ảnh hưởng sức khẻ của ông, thuận theo gật đầu, “Tất cả nhờ vào bệ hạ làm chủ, ta nghe cha!”
Thấy Hạng Quân Vãn đáp ứng, Hạng Trị Chung thực sự thở phào nhẹ nhõm. Cái này, hắn cuối cùng cũng không còn gì phải lo lắng! Có Phượng Cửu ở đây, định chắc là sẽ không ủy khuất Hạng Quân Vãn. Trong lòng Công Tôn Nam cũng vui vẻ, một là bởi vì Hạng Quân Vãn xuất giá, Phượng Cửu sính lễ dày, hai cũng là bởi vì thấy Hạng Trị Chung vui vẻ, tâm tình của hắn cũng khá.
Chờ Công Tôn Nam đi rồi, Hạng Quân Vãn ngồi ở bên giường giúp Hạng Trị Chung ăn cháo. Đại khái là tâm tình tốt, Hạng Trị Chung lúc này ăn thật nhiều, nhìn qua tinh thần tốt hơn trước nhiều.
“Cha, người đến tột cùng là bị thương như thế nào? Tuy rằng trong cung nói là người gặp thích khách, nhưng ta không tin. Thương thế kia của người, chính là tự mình làm ra!”
Đuổi mọi người trong phòng, Hạng Quân Vãn bắt đầu quan tâm đến chuyện đã xảy ra, biết cái gì đều không thể gạt được Hạng Quân Vãn, Hạng Trị Chung gật đầu. “Vẫn là Vãn Nhi thông minh, không thể gạt được con ——”
“Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người có biết hay không, vết đao cách tim của người chỉ có nửa thốn, lệch một chút cha sẽ mất mạng!”
Dù Hạng Quân Vãn khắc chế như thế nào đi nữa, lúc này cũng tức giận, giận Hạng Trị Chung không thương tiếc thân thể của mình, rốt cuộc là có chuyện tình gì, phải làm đến bước này.
Thấy Hạng Quân vãn sinh khí, Hạng Trị Chung vội vã dỗ dành nàng, “Ta đây không phải là không có việc gì sao, Vãn Nhi đừng lo lắng!” Lúc nói chuyện, Hạng Trị Chung động tới vết thương trên ngực, đau một trận nhe răng, Hạng Quân Vãn lúc này mới nguôi giận, vội vã đỡ Hạng Trị Chung nằm xuống.
“Cha, người ăn ngay nói thật, có phải là có chuyện gì giấu con? Nếu người không nói, con cũng có cách tra ra! Người muốn thẳng thắn, hay là chờ con tìm được đáp án, lại tới tìm người?”
Lúc này, Hạng Quân Vãn bộ dáng nghiêm túc, ngược lại nhìn như nàng là đại nhân, Hạng Trị Chung là tiểu hài tử làm chuyện bậy, hai người dường như đổi vai cho nhau.
“Được được, ta nói. Bất quá Vãn Nhi, con phải hứa sau khi nghe sẽ không tức giận, nhất định phải tâm bình khí hòa!”
“Được! Con đáp ứng cha!”
Hạng Trị Chung nhìn một chút ngoài cửa sổ, Hạng Quân Vãn tựa hồ hiểu chút gì, lập tức đi ra ngoài kêu Lạc Tuyết coi chừng, không cho người tới gần. Chờ nàng lần thứ hai ngồi xuống, Hạng Trị Chung yên lặng nhìn nàng, trong nhãn thần vui mừng không còn một chút nào. Trầm mặc một lúc lâu, Hạng Trị Chung mới mở miệng. “Vãn Nhi, con không phải nữ nhi ruột thịt của ta…”
Hạng Trị Chung nguyên tưởng rằng Hạng Quân Vãn sẽ rất kinh ngạc, không nghĩ tới nàng vẻ mặt bình tĩnh, tịnh không có cảm giác ngoài ý muốn. “Cha, người có phải muốn nói, con là nữ nhi Công Tôn Bách?”
“Con. Con đều biết cả rồi?” Hạng Trị Chung rất giật mình, Hạng Quân Vãn rốt cuộc là lúc nào hoài nghi thân thế của mình? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Cha, thời điểm Công Tôn Nam thấy mặt của con, kêu một tiếng hoàng huynh, dáng vẻ của hắn như nhìn thấy quỷ. Trên cái thế giới này người có thể để cho Công Tôn Nam sợ thành như vậy, sợ rằng chỉ có Bách Thái tử bị hắn hại chết, Công Tôn Bách. Sau đó liên hệ với những lời Ngọc phu nhân đã nói, con đã tra xét chuyện năm đó, người thế với ta rằng người chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Bách Thái tử, cộng thêm người đối với ta phá lệ sủng ái, liên hệ trước sau, là có thể nghĩ tới lý do này.”
“Quả nhiên… Vãn Nhi, con và cha con đều thông tuệ hơn người như nhau, vẫn là huyết mạch của Thái tử!” Nghe Hạng Quân Vãn phân tích như vậy, Hạng Trị Chung một trận hiểu rõ. Nữ nhi người kia, như thế nào lại là người thường a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...