Edit: KangKang
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Chuyện Công tôn Ký tìm gặp Hạng Quân Vãn Công Tôn Trường Khanh đã sớm tra được, chỉ là không nghĩ tới đối phương sẽ hào phóng như thế mà nói ra. Hắn đây là ý gì? Đứng về phía mình, hay là……
Không để Công Tôn Trường Khanh suy nghĩ nhiều, hạ thể ngủ say của hắn đã có phản ứng, Hạng Quân Vãn mím chặt môi, hai tay như gió, ở trên người hắn thi châm, để cho Phượng Cửu cùng Bách Lý Giao vây xem.
“Thấy qua cách không điểm huyệt, ta vẫn là lần đầu tiên thấy cách quần áo chữa bệnh.” Bách Lý Giao không phải kẻ ngốc, Hạng Quân Vãn ra tay, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua.
Khóe miệng Phượng Cửu cong thành một độ cong xinh đẹp, nữ nhân hắn nhìn trúng làm sao có thể bình thường chứ! Xem thủ pháp của Hạng Quân Vãn hết sức thuần thục, Phượng Cửu trong lòng có chút buồn bực. Theo tư liệu Phi Sương lấy đến, mười bốn năm trước Hạng Quân Vãn ở phủ tướng quân, sau ba năm ở Yến vương phủ, chưa từng cùng ai học qua y thuật. Như vậy, hiện tại y thuật của nàng thuần thục như vậy là học của ai chứ? Xem ra, tiểu nương tử của hắn còn có rất nhiều bí mật chờ hắn đến đào móc a ——
Công Tôn Trường Khanh đối với Hạng Quân Vãn vốn dĩ còn có phòng bị, theo thân thể hắn dần dần sống lại mà đánh mất, hắn im lặng đứng, tùy ý Hạng Quân Vãn ở trên người hắn ghim kim. Cảm giác kim đâm vào thịt tuy rằng đau, sau sự đau đớn ấy lại khiến hắn thoải mái dị thường.
“Tại sao phải giúp ta?” Công Tôn Trường Khanh không rõ, Hạng Quân Vãn đối đầu cùng Công Tôn Ký, hắn không lộ diện, chính mình căn bản tìm không thấy hắn, đánh cuộc kia cũng không có gì hiệu quả, cùng lắm bồi trước thanh danh thôi. “Tại sao?”
“Dong dài.” Hạng Quân Vãn lười sắm vai.
Ngoại trừ chữa bệnh, Hạng Quân Vãn cũng không muốn cùng tên chồng trước này có gì liên quan, dù sao, hắn là hung thủ sát hại chủ nhân của tấm thân này, nàng đối với hắn không có hảo cảm gì.
Chờ đến chạng vạng, Hạng Quân Vãn mới rút ra cây thủy tinh châm cuối cùng, nhẹ nhàng thở ra. Nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi trên mặt Hạng Quân Vãn, Công Tôn Trường Khanh có chút động dung, tốt xấu người ta trị bệnh mình, hẳn nên cảm tạ.
Ngay lúc Công Tôn Trường Khanh tính nói tiếng “cám ơn”, một câu cụt hứng bay tới lỗ tai hắn. “Vương gia, tiền chuẩn bị tốt chưa?” Nhất thời, mặt Công Tôn Trường Khanh trầm xuống, “Ngươi muốn bao nhiêu?”
“Đến khám bệnh tại nhà một vạn hoàng kim, cứ tính một châm một ngàn hoàng kim, vừa rồi tổng cộng là chín mươi mốt châm, cũng chính là chin mươi mốt ngàn, thêm phí khám bệnh tại nhà, bốn bỏ năm lên, ta cho tính ngươi mười vạn hoàng kim đi!”
Hạng Quân Vãn đem thủy tinh châm bỏ vào hòm, thật cẩn thận mà lau bao tay mới nghiên ra ở trên tay, cười híp mắt nhìn Công Tôn Trường Khanh.
“Mười vạn hoàng kim?” Thiên hạ này chỉ sợ không có tiền chữa bênh nào đắt hơn!
“Làm phiền đem tiền đưa đến Khang Đức ngân trang, cám ơn! Chờ xác định người thanh toán đủ chẩn kim, ta sẽ kê đơn cho ngài. Uống thuốc cùng thoa ngoài da, mười ngày sau, cam đoan người so với trước kia càng sinh long hoạt hổ.”
Lời của Hạng Quân Vãn, ở trong tai Công Tôn Trường Khanh lại thành hết sức châm chọc, Phượng Cửu nghe lại không được tự nhiên. Cái gì gọi là so với trước kia sinh long hoạt hổ? Phượng Cửu nhịn không được hung hăng quét mắt về phía Công Tôn Trường Khanh, đưa tay nắm lấy eo Hạng Quân Vãn, “Chúng ta đi! Công Tôn Trường Khanh, nhớ rõ, Khang Đức ngân trang!”
Thời điểm hai người chuẩn bị nghênh ngang rời đi, quản gia đi đến, “Vương gia, Vân Tranh quận chúa của Thương Nguyệt quốc cầu kiến.” Nói xong, quản gia không tự giác nhìn mắt Phượng Cửu, quả nhiên, vừa nghe đến tên Vân Tranh, phượng nhãn của Phượng Cửu híp lại, bàn tay đặt ở trên lưng Hạng Quân Vãn vô thức siết chặt.
Vân Tranh đến, không thể nghi ngờ khiến cho tâm tình Công Tôn Trường Khanh khá hơn. Bị đôi nam nữ, sai rồi, cẩu nam nam lừa mười vạn hoàng kim, khiến cho trong lòng Công Tôn Trường Khanh rất là khó chịu. Vụ ám sát trên đường mấy ngày hôm trước hắn đã nghe nói qua, Vân Tranh đối với Phượng Cửu có dục vọng độc chiếm nổi tiếng tứ quốc, hiện tại Vân Tranh tới đây, xem Phượng Cửu cùng Nam công tử phải làm sao!
“Mau mau mời Vân Tranh quận chúa tiến vào! Bổn vương thay đổi quần áo sẽ tới!” Nói xong, Công Tôn Trường Khanh đi thay quần áo, để lại ba người.
Công Tôn Trường Khanh cố ý thiết kế mâu thuẫn cho Nam công tử cùng Vân Tranh, Bách Lý Giao cũng muốn nhìn một chút thái độ của Phượng Cửu đối với chuyện này, không biết khi Vân Tranh quận chúa đối đầu với Nam công tử rốt cuộc Phượng Cửu sẽ đứng về phía ai.
Lúc này, xấu hổ nhất phải kể tới Phượng Cửu. Hắn vạn lần không nghĩ tới Vân Tranh sẽ đuổi tới Yến vương phủ, nữ nhân này da mặt dày đến như vậy, cũng là một loại cảnh giới. Vãn Vãn —— ánh mắt Phượng Cửu dừng ở trên mặt Hạng Quân Vãn, muốn biết nàng có thể hay không vì vậy đối với mình thất vọng, không nghĩ tới Hạng Quân Vãn lười biếng nhu nhu huyệt Thái Dương, nhợt nhạt ách xì một cái.
“Hôm nay thức dậy sớm, lại có chút mệt nhọc.”
Vừa nghe lời này, Phượng Cửu vui vẻ. Hạng Quân Vãn hiển nhiên không hy vọng ở chỗ này bị người chế giễu, lập tức Phượng Cửu nắm lấy Hạng Quân Vãn, hướng Bách Lý Giao cười đến diêm dúa lẳng lơ, “Bách Lý Giao, phiền toái giao cho ngươi, ta mang Nam Nhi đi ngủ.”
Cùng lần trước giống nhau, không đợi Bách Lý Giao hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Phượng Cửu đã mang theo Hạng Quân Vãn bay xa hơn mười thước.
Khốn kiếp! Phượng Cửu ngươi tên hỗn đản! Bách Lý Giao cắn răng, bất đắc dĩ nhìn hai người đi xa. Lần trước Phượng Cửu đem cục diện rối rắm quăng cho hắn, lúc này lại như thế. Giống như hai lần té xuống cùng mộ cái hố, Bách Lý Giao cảm thấy hết sức bất mãn, vừa định né tránh, Vân Tranh đã từ xa đi đến.
“Giao ca ca……” Nghe thấy thanh âm mềm nhũn, Bách Lý Giao trên người khó chịu giống như có kiến bò, chỉ là tâm tư Vân Tranh đều đặt ở trên người Phượng Cửu, không có chú ý tới những thứ khác.
“Giao ca ca, ngươi có nhìn thấy Phượng Cửu hay không? Quản gia nói hắn ở chỗ này.” Vân Tranh vẫn mặc chiếc váy màu tím nhạt như trước, một bộ dáng chim nhỏ xấu hổ nép vào người, ánh mắt lại không ngừng ở chung quanh tìm kiếm thân ảnh Phượng Cửu. Đang lúc Vân Tranh kinh ngạc vì sao Phượng Cửu không ở đây, Bách Lý Giao mỉm cười, quăng cho nàng một trái bom, “Phượng Cửu? Phượng Cửu sớm đi rồi.”
“Cái gì?!” Nhậm Vân Tranh lại quên mất phải giả vờ yếu ớt, lúc này lại khôi phục tướng mạo sẵn có, “Giao ca ca, ngươi nói là thật sự? Phượng Cửu đi rồi?”
“Đúng vậy, hắn mang theo Nam công tử đi rồi. Nam công tử nói ngủ không ngon, bọn họ tựa hồ trở về ngủ đi……” Bị Phượng Cửu lừa hai lần, Bách Lý Giao quyết định thêm mắm thêm muối thêm chút gia vị cho Phượng cửu cùng Vân Tranh, cái này gọi là nhất báo hoàn nhất báo.
Ngủ?! Vân Tranh cắn môi, ngón tay đâm vào trong lòng bàn tay. Phượng Cửu chết tiệt, biết rõ nàng đến đây, còn mang theo Nam công tử đi mất, chẳng lẽ bọn họ đã đi đến một bước kia rồi sao? Hoàn hảo nàng còn lưu hậu thủ, sai Hắc Ưng canh giữ ở bên ngoài. Phượng Cửu, ngươi muốn bảo hộ Nam công tử, ta không cho ngươi như ý!
Rời khỏi chưa được bao lâu Phượng Cửu liền cảm giác được sát khí, “Đi ra!” Phượng Cửu dừng bước lại, tóc trên trán bị gió thổi bay lên.
“Thiếu thành chủ, đừng làm khó dễ ta. Quận chúa sai ta mang Nam công tử đi, mời người tránh ra……” Khuôn mặt Hắc Ưng vô cảm như trước, chắn trước Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn. Hắn biết mình đánh không lại Phượng Cửu, nhưng Vân Tranh hạ tư lệnh, hy vọng Phượng Cửu xem mặt mũi lão thái quân sẽ không làm khó hắn.
Khi hàn khí xuyên thấu đến từng mạch máu nhỏ ở gáy Hắc Ưng, hắn rốt cục hiểu được lần này hắn tính toán sai lầm rồi, Phượng Cửu chân chính đem Nam công tử đặt ở trong lòng.
“Nam Nhi, muốn xử hắn thế nào?” Phượng Cửu cúi đầu, khóe môi kề sát vành tai Hạng Quân Vãn, thanh âm mị hoặc, lại tràn ngập từ tính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...