Độc Y Vương Phi

Trong phòng, Vụ Tiễn nhìn
vẻ mặt Phượng Lan Dạ có lẽ đã đoán ra dụng ý của nàng, cho nên lập tức nổi gió
thổi lửa thêm: "Thất đệ muội, Nhị hoàng tẩu không phải có ý đó, nàng chẳng
qua là cùng Thất đệ muội trước kia có cảm tình tốt mà thôi."

"Đúng vậy a, ta là
cùng Thất đệ muội trước kia có hảo cảm."

Lâm Mộng Yểu thuận theo,
tuy nhiên lời của nàng cũng làm cho Phượng Lan Dạ nổi lên một thân da gà, nữ
nhân này nào có chân chính qua lại với nàng, lại còn nói tốt, đồ không biết xấu
hổ.

"Ngươi có ý gì, đừng
tưởng rằng ngươi là Nhị hoàng tẩu thì có thể khi dễ được ta. Vương gia nhà ta
trông coi quân doanh, Nhị hoàng huynh thì đang nghỉ ngơi dưỡng thương chữa bệnh
rồi, cho nên ngươi làm gì có tư cách khi dễ ta."

Một bên Phượng Lan Dạ bày
ra vẻ mặt ỷ thế hiếp người, một bên Vụ Tiễn mang vẻ đồng tình nhìn Lâm Mộng
Yểu, nàng ta vừa nhìn bộ dáng hai người, một khi dễ, một chế giễu, không khỏi
sắc mặt trầm xuống, cười lạnh hai tiếng: "Hừ, trông coi việc quân doanh có
ích lợi gì, ta. . . . . ."

Nàng còn chưa nói hết,
thì ngoài cửa liền có một tiểu nha đầu xông vào, thật nhanh đi đến thêm trà,
ánh mắt liếc Lâm Mộng Yểu một cái. Lâm Mộng Yểu tựa hồ tỉnh táo lại, đáng chết,
mới vừa rồi nàng thiếu chút nữa lỡ miệng, phá hư đại sự của Gia, liền lập tức
không hé miệng tiếng nào, nâng tay mời: "Lục đệ muội, Thất đệ muội, uống
trà uống trà."

Phượng Lan Dạ ảo não cực
kỳ, mắt thấy vừa rồi Lâm Mộng Yểu đã muốn bật thốt ra cái gì đó rồi, nha đầu
kia cũng thật khôn khéo, sợ chủ tử nói ra cái gì liền xông tới ngắt lời nàng,
thật bực bội, nhưng cũng không nói gì nữa, để tránh làm cho Lâm Mộng Yểu nghi
ngờ, cũng khiến cho các nàng bị hoài nghi, con đường kế tiếp liền phiền toái,
cho nên Phượng Lan Dạ lập tức bày ra bộ dạng đắc ý vạn phần, bưng trà liền
uống.

Mà một bên Lâm Mộng Yểu
nhìn thấy vậy, thiếu chút nữa bị tức chết, dưới tay dùng sức nắm chuôi ghế dựa,
cái đồ nữ nhân chết tiệt, xú nữ nhân, quá đáng ghét, đợi Gia của các nàng,
Tấn vương, lên làm Hoàng đế, nàng thành Hoàng hậu, nữ nhân đầu tiên nàng không
buông tha nhất định là cái đồ chết bầm này.

Lâm Mộng Yểu phát ra một
tia ngoan độc, hai người các nàng làm bộ không biết, tiếp tục uống trà, mà nha
đầu vừa chạy vào kia lại không rời đi một bước, hẳn là không còn cơ hội lại hỏi
vòng vèo Lâm Mộng Yểu, cho nên kế tiếp Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn lời nói rất
ít.

Nữ nhân Lâm Mộng Yểu này
căn bản không có đại não, nhưng nha đầu bên cạnh rõ ràng vô cùng thông minh,
rất có thể là Tấn vương phái đến bên cạnh Lâm Mộng Yểu để tránh nàng ta nói
lung tung.

Nếu như không thể dò hỏi
ra cái gì, các nàng cần gì ngồi không ở đây nữa, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn
liền đứng lên:

"Cảnh trí ở hoàng
gia biệt viện này không tệ, Nhị hoàng tẩu có thể dẫn chúng ta đi dạo một chút
hay không."

Cũng nên tra một chút nơi
này có cất dấu gì đặc biệt, hoặc là có chuyện gì đặc biệt hay không.

"Tốt."

Lâm Mộng Yểu đứng lên,
phân phó: "Thanh Thảo phân phó người chuẩn bị bữa tối, bổn vương phi cùng
Lục đệ muội, Thất đệ muội đi dạo một chút, liền có thể quay về kịp dùng
bữa."

"Dạ"

Nha đầu gọi là Thanh Thảo
đi xuống, Lâm Mộng Yểu đưa các nàng ra ngoài, ở bên trong biệt viện hoàng gia
đi dạo. Kế tiếp, bất luận các nàng thử dò xét thế nào đi nữa, Lâm Mộng Yểu cũng
cảnh giác rồi, hơn nữa tỳ nữ Thanh Thảo kia cũng rất nhanh liền tìm tới đây,
đi theo phía sau, càng hỏi không ra thứ gì.

Sau bữa tối, đoàn người
ngồi xe ngựa riêng của mình trở về Vương Phủ, hôm nay đến biệt viện một chuyến,
mọi người chỉ có một ý niệm trong đầu: Tấn vương Nam Cung Trác ẩn mà không lộ,
sau lưng nhất định là có cao nhân chỉ điểm, để cho bọn họ tìm không ra một chút
sơ hở nào, bất quá mọi người đã sớm biết bọn họ muốn làm gì rồi, cho nên không
cần vội.

Biệt viện hoàng gia, thư
phòng.

Ánh đèn mờ nhạt, trong
sương mù, vẻ mặt Nam Sơn Tử âm trầm lãnh ngạo càng thấm vào người.

Tấn vương Nam Cung Trác
thì không sợ, nhưng Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu lại có chút run rẩy, người này
nàng xem một lần liền bị hù dọa một lần, cảm giác thấy trên người hắn không có
bất kỳ một chút ánh sáng nào, thật giống như một loại linh hồn tới từ địa ngục,
làm cho người ta khủng hoảng.

"Tiên sinh cho rằng
bọn họ đã biết được cái gì, không biết những thứ gì?"

Nam Cung Trác trầm giọng
hỏi Nam Sơn Tử, mới vừa rồi hắn và Lâm Mộng Yểu đã chia nhau đem chuyện đám
người tới bái phỏng nói ra.

Nam Sơn Tử nhăn mày một
chút, nói thật, cảm giác không ra bọn họ có ý đồ gì, nhưng thời điểm này vẫn là
cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

"Mặc dù không có gì
dị thường, tuy nhiên vẫn nên cẩn thận một chút, nhất là với thời cơ bây giờ,
bất cứ chuyện gì cũng phải hoài nghi, nếu không chính là kiếm củi ba năm bị
thiêu một giờ, dù sao Vương Phi miệng cũng không nói quá nhiều."

Nam Sơn Tử vừa mở miệng,
Lâm Mộng Yểu liền cúi đầu nhìn mặt đất, không dám nói lời nào. Tấn vương Nam
Cung Trác lườm nàng một cái, nhưng cũng không có trách cứ, hắn còn phải trông
cậy vào người của Lâm gia.

"Làm phiền tiên
sinh."

Nam Cung Trác nói xong
liền phất tay để cho Lâm Mộng Yểu lui xuống, trong phòng hai
người bắt đầu bố trí chuyện kế tiếp cần làm.

Tề vương phủ. Tuyển viện.

Nam Cung Diệp cùng Phượng
Lan đêm đến đã rửa mặt lên giường rồi, hai người tựa vào nhau nói chuyện, trên
mặt bao phủ nghiêm cẩn cùng ngưng trọng.

"Lan Nhi, nàng nói
Nam Sơn Tử hiện tại có thể trốn ở biệt viện hoàng gia hay không?"

"Chắc là như thế,
nhất định hắn ta ở đấy. Bây giờ chờ Bách Lí Hạo đến, ta liền nhờ hắn đi chữa
bệnh cho Nhị hoàng huynh, đến lúc đó xem hắn nói như thế nào."

Phượng Lan Dạ dứt lời,
thật lâu không nghe thấy Nam Cung Diệp nói chuyện, liền ngửng đầu lên chỉ thấy
nam nhân này vẻ mặt ủy khuất nhìn nàng, bất mãn: "Cái tên Bách Lí Hạo kia
thật là âm hồn bất tán, nghĩ đến thôi liền muốn đánh cho hắn một trận."

Thì ra là có người nhớ
lại chuyện trước kia, trong lòng có bóng ma, cho nên buồn bực không dứt, huống
chi sắp tới, nam nhân kia sẽ chờ ở bên cạnh bọn hắn, càng thêm làm cho người ta
thống hận.

Phượng Lan Dạ hơi nhếch
môi cười, nam nhân này ghen tị, thật đúng là khả ái a, ngẩng đầu liền hôn hắn
một chút.

"Diệp, ngủ thôi,
đừng nghĩ nhiều, kế tiếp chúng ta còn phải chuẩn bị mười hai vạn phần tinh thần
đối phó những người đó."

"Ừ."

Nam Cung Diệp lên tiếng
nằm ngủ, bất quá tay lại không quy củ trên dưới trêu chọc , Phượng Lan Dạ có
chút thở gấp nặng nề, bất mãn đẩy hắn: "Làm gì? Ngủ a."

"Lan Nhi, nàng có
phát hiện ngực của nàng trở nên to hơn rồi hay không, thật kỳ quái a."
Một câu nói xong, càng nghiêm túc sờ sờ soạng soạng, ở trên người Phượng Lan Dạ
đốt lên lửa nóng. Phượng Lan Dạ đẩy tay hắn ra, nhắc nhở: "Đừng kinh động
cục cưng trong bụng."

Nam Cung Diệp giọng nói
buồn buồn vang lên: "Ta đã hỏi đại phu rồi, có thể a, chỉ cần cẩn thận
chút là được, tin tưởng ta."

Sau đó lại không có tiếng
vang, bốn phía lâm vào yên tĩnh, đầy phòng nùng tình ý mật.

Mấy ngày kế tiếp, không
có phát sinh động tác gì lớn, Nam Cung Duệ phái người đi ra ngoài giám thị bọn
người Tấn vương đảng cùng Sở Vương đảng, một điểm động tĩnh cũng không có.
Trong khi sự kiện mưu nghịch của Sở Vương Nam Cung Liệt phát sinh, thật bất ngờ
chính là người Sở Vương đảng không có mảy may động tĩnh nào, vô cùng khác
thường, nhất là đám người Tô Thừa tướng. Tô Nghênh Hạ là cháu gái hắn, hắn vốn
cũng nên bị xử phạt , nhưng bởi vì Tô Thừa tướng trên triều đình luôn luôn có
uy vọng, nhiều năm như vậy lập được rất nhiều công lao, cho nên chuyện của Sở
Vương hắn cũng không có liên lụy gì, nhưng việc hắn không có bất kỳ hành động
thì vô cùng khác thường .

Cho nên Nam Cung Duệ đồng
dạng phái người giám thị tất cả người Sở Vương đảng.

Đám người Nam Cung Diệp
cùng Nam Cung Duệ đợi mấy ngày, thấy đối phương tựa hồ không có động tĩnh, mà
bọn họ thì không thể vẫn ngồi như vậy chờ người ta động thủ, cho nên không bằng
chủ động trước.

Một ngày kia, tất cả mọi
người tập trung đông đủ tại Vương Phủ, hiện tại Tuyển viện Tề
vương phủ chính là địa phương bọn họ chuyên dùng để thương lượng.

Nơi này so với chỗ khác
an toàn hơn nhiều lắm, quanh Tuyển viện có Bích Hồ, bên trong lại đầy rẫy cơ
quan, hơn nữa bốn phía có rất nhiều thị vệ tuần tra, người bình thường căn bản

không vào được, cho nên đặc biệt an toàn.

Bên trong phòng khách có
ngồi vài người, Nam Cung Duệ, Nam Cung Quân, Nam Cung Diệp, còn có đám người Vụ
Tiễn cùng Phượng Lan Dạ. Nha hoàn, hạ nhân đều lui xuống, hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người trầm mặc không ai lên tiếng. Cuối cùng Nam Cung Quân không nhịn được
mở miệng:

"Chúng ta không thể
kéo dài theo bọn họ a, nếu bọn họ xuất thủ, chỉ sợ chúng ta sẽ bị vây trong trạng
thái bị động rồi, cho nên không bằng chúng ta xuất thủ trước."

"Ừ, lời của Lục
hoàng huynh ta đồng ý."

Phượng Lan Dạ lên tiếng
trước, Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp đều nhìn nàng, bọn họ cũng muốn tra ra,
chẳng qua dưới nhiều phương diện tai mắt cũng hết đường xoay xở, bọn họ nên bắt
tay vào từ đâu đây?

Phượng Lan Dạ không chờ
bọn họ mở miệng, liền nói tiếp: "Diệp, chàng còn nhớ không, Tuyết Nhạn Lâu
chính là sản nghiệp của Nam Cung Trác, bởi vì, trước giờ hắn không có ở kinh
thành, cho nên chúng ta cũng không còn lưu ý đến nó. Chàng nghĩ xem lần này
chuyện Sở Vương mưu nghịch, những người Sở Vương đảng kia lại không một kẻ nào
động, điều này nói rõ cái gì? Bọn họ hẳn là bị người khác khống chế, mà người
khống chế là ai? Chàng còn nhớ cuốn sổ sách chuyên môn dùng để ghi chép những
điểm nhơ bẩn của quan viên lần trước không? Mặc dù trên danh sách không có
người của Sở Vương đảng, nhưng cũng không thể bảo đảm hắn không có làm ra cuốn
thứ hai, cho nên đề nghị của ta là tiến vào Tuyết Nhạn Lâu, điều tra thêm xem
có danh sách khác hay không, nếu tìm được nó ta liền biết được Sở Vương
đảng bởi vì sao mà không
động."

Lời của Phượng Lan Dạ vừa
nói xong, trong phòng khách, ánh mắt mọi người sáng lên, đồng thời gật đầu:
"Đúng, trước mắt nên tra rõ vì sao Sở Vương đảng bất động, bọn họ nhất
định là có nhược điểm gì đó ở trong tay Tấn vương Nam Cung Trác, nên không có
biện pháp hành động."

Nam Cung Diệp nghe xong
Phượng Lan Dạ nói, ngưng mi suy tư, từ từ mở miệng: "Nếu như Nam Cung Trác
dùng danh sách khống chế những người này, thì đến lúc hắn đoạt vị, bọn họ cũng
sẽ không lên tiếng. Nói như vậy, mấy quan viên không nằm trong danh sách kia
chỉ sợ sẽ là mục tiêu kế tiếp. Khi khống chế được tất cả mọi người, vậy là có
thể mưu đoạt ngôi vị hoàng đế rồi, thật hảo tâm cơ a."

Lời của Tề vương vừa rơi
xuống, sắc mặt của mọi người đồng thời thanh trầm, những kẻ kia tâm địa cũng
thật thâm hiểm khó lường. Đại thần trong triều, ai mà không có chút chuyện
không muốn để cho người ngoài biết đến, thế mới có thể dễ dàng bị khống chế.
Như vậy, kế tiếp, người không có trong danh sách chỉ sợ sẽ phải đối mặt với
bước kế tiếp trong kế hoạch của bọn họ.

Nghĩ tới đây, Phượng Lan
Dạ thật nhanh mở miệng: "Ta nghĩ
phụ thân Tô Diễn của ta rất có thể chính là mục tiêu kế tiếp, hắn là Binh bộ
Thượng thư, mới vừa nhậm chức, hơn nữa chỉ sợ rằng ông không có nằm trong kế
hoạch trước. Mặt khác, phái trung lập cũng như vậy. Những người này chính là
trọng điểm của mục tiêu tiếp theo."

Nam Cung Duệ vẫn nghiêm
túc lắng nghe, cho tới giờ khắc này, tthì rầm giọng mở miệng: "Chúng ta
lập tức phái người âm thầm bảo vệ những người này."

"Ừ."

Mấy người đồng thời gật
đầu, Phượng Lan Dạ tiếp tục: "Một là phải bảo vệ những người này, hai là
chúng ta phải tìm được cuốn danh sách thứ hai. Mà hiện tại kinh thành không có
Tấn vương phủ, ta nghĩ cuốn kia nhất định là giấu ở Tuyết Nhạn Lâu, cho nên
chúng ta phải chia từng nhóm mà hành động, nhất định phải tra được cuốn thứ
hai."

"Tốt."

Mọi người thương nghị nắm
chắc rồi, liền đứng lên, rối rít cáo từ rời đi, kết quả thương lượng lần này
thật khiến cho mọi người đối với Phượng Lan Dạ đổi mới nhận thức, nữ nhân này
chẳng những tài đánh đàn cao siêu, y thuật bất phàm, hơn nữa còn thông minh
tuyệt đỉnh, nữ nhân như vậy có được mấy người trên đời a, họ cảm thán xong liền
rời đi Tề vương phủ.

Vết sẹo trên mặt Vụ Tiễn
đã được trị hết, An vương Nam Cung Quân mỗi ngày qua đều tới đây ở cùng nàng,
hai người hòa hảo như lúc xưa, cho nên Vụ Tiễn cũng đã về An vương phủ, Phượng
Lan Dạ tâm cuối cùng cũng buông lỏng.

Đợi đến khi tất cả mọi
người đi rồi, Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ, nàng tự động đi tới ngồi trên
đùi hắn, vươn tay ôm cổ hắn làm nũng tới :

"Diệp, Diệp nhà ta
là người tốt nhất."

Nam Cung Diệp trên mặt
tựa hồ không chút nào thay đổi, nha đầu này có chủ ý gì hắn sẽ không biết sao?
Nhìn đôi mắt đen nhánh kia dâng lên ánh sáng giảo hoạt như hồ ly, hắn không nói
lời nào.

Phượng Lan Dạ cúi người
chụt một tiếng hôn môi hắn: "Diệp là nam nhân anh tuấn đẹp trai nhất thiên
hạ, tại sao có thể đẹp trai đến như vậy đâu? Phượng Lan Dạ ta đúng là nhặt được
trân bảo."

Nàng vừa vuốt mông ngựa,
phút cuối cùng còn lấy ánh mắt liếc xéo Nam Cung Diệp, đáng tiếc người này vẻ
mặt không một chút biểu tình a. Không được! Nàng cũng không tin không thể,
không ngừng cố gắng, nhất định phải hoàn thành sứ mạng.

"Diệp ánh mắt giống
như bảo thạch chói mắt, lông mày giống như Nguyệt Nha ưu mỹ, lỗ mũi thật rất
cao a thật cực kỳ cao a, môi này. . . . . ."

Nói đến đây cúi người hôn
một cái, Nam Cung Diệp rốt cục đã sụp đổ, cũng nhịn không được nữa nhếch môi
khẽ cười, cắn cái mũi Phượng Lan Dạ: "Nàng a, nói đi, lại giở trò
gì?"

Phượng Lan Dạ bắt đầu
vuốt ngón tay, lầm bầm lầu bầu: "Ta thật ra cũng không phải là muốn đi nơi
nào, chính là không yên lòng chàng, cho nên chúng ta cùng đi Tuyết Nhạn Lâu
đi."

Hắn cũng biết nàng có chủ
ý này, hiện tại hắn phát hiện ra, chỉ cần nàng muốn đi địa phương nào, lời nói
tuyệt đối ngọt tựa như mật, nếu như không muốn đi địa phương nào, hoặc là chọc
tới nàng, so với lấy mạng người cũng kém không được bao nhiêu.

Bất quá nghĩ đến nàng
thân thể mang thai, tại sao có thể đi Tuyết Nhạn Lâu đây? Người nơi đấy lắm mồm
qua lại, quan trọng là người đến người đi, xô xô đẩy đẩy , nếu xảy ra chút
chuyện thì làm sao bây giờ? Khuôn mặt lo lắng, hắn ôm sát thắt lưng Phượng Lan
Dạ: "Lan Nhi, nàng ở trong phủ, ta sẽ đem chuyện này làm tốt."

"Người ta muốn đi,
lần trước là ai nói bất kể chuyện gì cũng mang ta cùng đi ."

Tiểu nha đầu này có chút
khuynh hướng nổi đóa, Nam Cung Diệp vừa bực mình vừa buồn cười, mắt thấy mềm
không được, nàng liền thay đổi sách lược, bất quá nếu là mình không đồng ý nàng
đi, chỉ sợ nàng lại đơn độc một mình đi, đến lúc đó chẳng phải còn phiền toái
hơn, cuối cùng thở dài một hơi: "Được rồi, bất quá không được tự tiện hành
động, chuyện gì đều có ta đây."

"Được, này
được."

Phượng Lan Dạ lập tức
cười bảo đảm, hai người thương lượng xong, đợi trời tối liền đi Tuyết Nhạn Lâu,
mà hiện tại Nam Cung Diệp còn phải đến quân Doanh một chuyến.

Phượng Lan Dạ mắt thấy
Nam Cung Diệp đi ra ngoài, không khỏi gọi hắn: "Diệp, việc quân doanh,
chàng hãy lưu ý nhiều một chút, thay vào thân tín của mình, ta nghĩ trừ khống
chế đại thần trong triều, quân doanh nhất định là
mục tiêu thứ hai bọn họ muốn, cho nên một cái sơ sẩy, đến lúc đó tất nhiên kích
khởi mầm tai vạ."

"Tốt, ta biết, ta đã
nhiều ngày thanh lý vấn đề này."

Nam Cung Diệp vừa nói vừa
đi ra ngoài, Phượng Lan Dạ đứng lên duỗi lưng một cái, chuẩn bị nghỉ ngơi một
chút để khuya hôm nay hành động cho tốt, mới vừa đi ra hành lang liền thấy hai
thị vệ dẫn một người vội vã chạy
tới, nàng còn không có thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, liền có một người đánh
tới, lôi kéo nàng trên dưới kiểm tra:

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi
không sao chớ?"

Cư nhiên là Thủy nhi,
không nghĩ tới nàng trở lại, Phượng Lan Dạ kinh ngạc, cười nhìn nàng:
"Thủy nhi, làm sao ngươi trở
lại?"

Hơn nữa vừa nhìn liền
thấy tiểu nha đầu này mang một bộ dáng phong trần mệt mỏi, tựa hồ là cả đêm
không ngừng lên đường gấp gáp trở về .

"Tỷ tỷ, ta vừa nghe
nói Diêu Tu phản rồi, còn tấn công An Giáng thành, ta sợ hãi, cái gì cũng
không quản, liền ra roi thúc ngựa chạy trở lại, may là chuyện gì cũng không
có."

Thì ra là Thủy Ninh ở Lâm
Phong quốc nghe được Âu Dương Dật nói, Thiên Vận hoàng triều đã xảy ra chuyện,
Sở Vương cùng Diêu Tu hồi kinh làm phản, lãnh binh tấn công An Giáng thành,
Thủy Ninh vừa nghe đến tin tức kia, không khác gì nổi điên, cũng lười quản
chuyện Âu Dương Dật mà ra roi thúc ngựa chạy
về.

Phượng Lan Dạ nghe được
Thủy Nhi lo lắng cho nàng như thế, không khỏi vui vẻ, lôi kéo tay nàng
hướng trong phòng đi tới, hỏi
thăm nàng tình huống tại Lâm Phong quốc:

"Thủy nhi ở bên kia
có khỏe? Lần trước đưa tin nói rất thuận lợi là có ý gì a?"

Hai người ngồi ở bên
trong gian phòng, trên giường êm, Đinh Đương cùng Vạn Tinh cũng đi đến, thấy
Thủy tiểu thư trở lại, các nàng thật cao hứng, phụng nước trà xong cũng không

có lui ra ngoài, muốn nghe một chút chuyện Thủy tiểu thư ở Lâm Phong quốc.

"Thật ra thì ta đến
Lâm Phong quốc, Âu Dương Dật kia nhìn thấy liền sợ hết hồn, biết ta là người
phụ hoàng hắn tìm đến để khiến hắn nạp phi, thì vô cùng tức giận, ngầm hạ phái
nhiều người sửa trị ta, ta ăn của hắn không ít thiệt thòi, bất quá sau đó hắn
bị ta mài đến không còn biện pháp rồi, cuối cùng đồng ý nạp phi, vào ngày mười
lăm tháng này sẽ dâng Lâm Phong quốc nữ nhi Đại học sĩ làm phi. Nghe được tỷ tỷ
đã xảy ra chuyện, cho nên ta liền gấp gáp trở về, giờ phút này họ đại khái cũng
đã thành thân rồi."

Bởi vì nàng chạy tới An
Giáng thành vừa lúc qua ngày mười lăm, cho nên nghĩ có lẽ hẳn đã thành thân,
bất quá Thủy nhi nói đến cuối cùng có chút không vui, Phượng Lan Dạ vươn tay
lôi kéo nàng: "Thủy nhi, sao vậy?"

Thủy Ninh đối với chuyện
tình cảm còn có chút tỉnh tỉnh mê mê, nghe được Phượng Lan Dạ hỏi han, liền ôm
lấy lồng ngực của mình: "Tỷ tỷ, ta thật giống như ngã bệnh rồi, ngươi
giúp ta xem một chút đi."

Nàng nói xong đưa tay ra
cho Phượng Lan Dạ bắt mạch: "Mỗi lần đều rầu rĩ , không thoải mái, có chút
muốn khóc."

Phượng Lan Dạ vừa nghe
lập tức xem mạch cho nàng, phát hiện mạch tượng rất tốt, căn bản là không có
bệnh, nhìn khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của nàng buồn bực, không khỏi có chút
hiểu rõ, tường tận cặn kẽ hỏi thăm: "Thủy nhi, có phải vừa nghĩ tới Âu
Dương Dật muốn nạp phi thì liền có cảm giác này hay không?"

Thủy Ninh lập tức gật
đầu, Phượng Lan Dạ mím môi cười, nhưng là không biết Âu Dương Dật có thích Thủy
nhi hay không, cho nên lại có chút ít lo lắng,
vươn tay nắm chặt tay Thủy Ninh.

"Thủy nhi, thật ra
thì ngươi đã thích Âu Dương Dật."

"Cái gì, ta thích
người nam nhân kia? Không thể nào, tỷ tỷ, ngươi nói sai rồi, ta làm sao thích
hắn được."

Thủy nhi có chút không
thể tiếp nhận lời giải thích này, nàng đi Lâm Phong quốc là vì sửa trị nam nhân
kia, thuận tiện lĩnh nhận năm vạn hai ngân phiếu, làm sao lại thành nàng thích
người nam nhân kia rồi, tỷ tỷ hẳn là nói sai đi, mặc dù tỷ tỷ rất thông minh,
nhưng chuyện như vậy nàng làm sao biết đây.

Thủy Ninh nhảy lên, xoay
người liền đi ra ngoài, chuẩn bị đi gian phòng mình ở lúc trước.

"Tỷ tỷ, ta đi rửa
mặt một phen, ngủ một giấc, ngựa không ngừng vó đi
suốt, mệt mỏi quá ."

Nói xong thật nhanh chạy
ra ngoài. Phượng Lan Dạ vừa bực mình vừa buồn cười, phân phó Đinh Đương:
"Để cho Diệp Linh cùng Diệp Khanh hầu hạ Thủy
nhi như trước đi."

"Dạ, Vương Phi."

Đinh Đương lui ra ngoài,
Vạn Tinh tới đây vịn Phượng Lan Dạ vào phòng trong, hầu hạ nàng nghỉ ngơi một
chút.

Phượng Lan Dạ nằm ở trên
giường nhất thời ngủ không được, trợn tròn mắt nhìn màn lụa trên đỉnh đầu, nghĩ
đến Thủy nhi thế nhưng thích Âu Dương Dật, nàng thật cao hứng. Nhưng nhớ đến
thái độ của Âu Dương Dật, nàng lại cực kì lo lắng, nếu Âu Dương Dật không thích
Thủy nhi, vậy nàng không phải là hại Thủy nhi sao? Trong lòng bất ổn, vẫn trăn
trở rối rắm chuyện này mà mơ mơ màng màng thiếp đi trong chốc lát.

Thời điểm trời đất mông
muội tối đen, trong Tề vương phủ mọi người cũng đã dùng xong bữa tối.

Nam Cung Diệp cùng Phượng
Lan Dạ dịch dung, về sau Thủy Ninh biết bọn họ muốn đi Tuyết Nhạn Lâu, cũng ầm
ĩ muốn theo, Phượng Lan Dạ không có biện pháp nào khác hơn là cũng dịch dung
cho nàng rồi cùng đi.

Trên xe ngựa, hai người
thì thầm nói nói, làm cho Nam Cung Diệp bị lạnh nhạt. Nam nhân này vẻ
mặt buồn bực, cộng thêm có chút nhức đầu, vốn là một người cũng đủ làm cho
người ta không yên tâm rồi, bây giờ còn cả hai tiến tới cùng nhau, không biết
có thể hủy đi Tuyết Nhạn Lâu hay không.

Tối nay mọi chuyện đều
không thể khinh thường, xem ra hắn phải cẩn thận hơn mà chống đỡ.

Bên trong xe ngựa, Nam
Cung Diệp bị dịch dung thành một nam nhân hơn ba mươi tuổi, lông mày đen đặc,
ánh mắt thâm thúy, bất quá màu da đen thui, khóe miệng điểm một nốt ruồi đen
khá lớn, cả người nhìn qua mạnh mẽ hữu lực, làm cho người ta vừa nhìn liền biết
không phải là nhân vật dễ chọc vào, nhất là ánh mắt của hắn lại sắc bén như
đao.

Phượng Lan Dạ cùng Thủy
Ninh dịch dung thành bộ dáng hai tiểu tử, vốn chính là hai người gầy yếu, hơn
nữa giờ phút này lấm la lấm lét, thần thái cười hì hì, càng phát ra đem bộ dáng
tiểu tử thủ hạ diễn thật sống động.

Thủy Ninh không biết tối
nay đi Tuyết Nhạn Lâu làm gì, vẫn luôn mồm hỏi hỏi, Phượng Lan Dạ chỉ đơn giản nói
cho nàng chuyện đã xảy ra, cũng không có nhắc
tới Tấn vương, bất quá Thủy Ninh chỉ cần được đi chơi, thì đã sớm cao hứng,
nàng mới lười quản ai là ai, hơn nữa những người Thiên Vận hoàng triều này nàng
cũng phân biệt không được.

Về phần đám người Đinh
Đương, Vạn Tinh cùng Tiểu Ngư đều bị lưu tại trong vương phủ, chỉ có ba người
bọn họ để Nguyệt Cẩn lái xe cùng nhau đi.

Thiên Bột Thần và Ngọc
Lưu Thần thì âm thầm theo đuôi phía sau, đoàn người chạy thẳng tới Tuyết Nhạn
Lâu.

Tuyết Nhạn Lâu đèn đuốc
sáng trưng, người đến người đi, trước cửa lão bản
nghênh tới tiễn đi, cười đến được vui mừng, Tuyết Nhạn Lâu này là thanh lâu sở
quán nổi danh kinh thành, một đống lớn bạc tiền kiếm vào, có thể nào không vui
sao?

Nam Cung Diệp dẫn theo
Phượng Lan Dạ cùng Thủy Ninh, người vừa xuất hiện, tú bà liền dẫn người đi tớ,
trên dưới đánh giá một chút liền biết người trước mặt là loại mặt hàng nào,
đi tới cẩn thận mở miệng:

"Khách quan mặt mũi
lạ hoắc, lần đầu tiên tới Tuyết Nhạn Lâu sao?"

"Đúng vậy a, lão tử
đến làm ăn, nghe mọi người đều nói An Giáng thành khắp nơi là hoàng kim, kết
quả Lão Tử tới nhưng thua lỗ, thật đen đủi. Bất quá Lão Tử cũng nghĩ đã đến
rồi, trước khi đi phải tới Tuyết Nhạn Lâu này nâng cao nhận thức cái đã."

Nam Cung Diệp biểu diễn
rất lưu manh, thập phần thì có đến chín phần giống như thật, Phượng Lan Dạ lần
đầu tiên phát hiện nam nhân này rất có thiên phú diễn xuất, nếu xuất hiện ở
hiện đại, nhất định sẽ nổi đình nổi đám trở thành vua điện ảnh vân vân, tú bà
cũng bị hắn lừa, lập tức hé miệng cười, hương vị son phấn bổ xông vào mũi,
khiến Nam Cung Diệp không tự chủ nhíu mày.

Phượng Lan Dạ lập tức lôi
kéo Thủy Ninh đi tới, hướng về phía tú bà kêu lên:

"Mụ mụ, lập tức an
bài cho Gia chúng ta cô nương tốt, bạc tuyệt đối không thiếu cho ngươi."

Nói xong từ trong lòng
ngực cầm một thỏi bạc lớn đưa tới trên tay tú bà, thuận tiện còn mang ra một
hai xấp ngân phiếu, làm cho người ta vừa nhìn liền biết bọn họ chính là nhiều
tiền. Ánh mắt tú bà lập tức sáng lên, thật nhanh vung cây quạt trong tay, cười
đến nở rộ.

"Các cô nương, mau
tới a, có khách nhân tới cửa."

Một tiếng kêu gọi, từ
trong lầu ba bốn nữ nhân trang điểm xinh đẹp chập chờn tiêu sái đi tới, chen
đến bên người Nam Cung Diệp, chuẩn bị động thủ dìu hắn. Nam Cung Diệp xưa nay
không thích nữ nhân khác đụng chạm, sắc mặt trầm xuống, lập tức mắng lên:

"Cũng chỉ là những
kẻ tư sắc thế này muốn hầu hạ Lão Tử sao?"

Phượng Lan Dạ cùng Thủy
Ninh liền vọt ra, Thủy Ninh lúc trước còn có chút sững sờ, lúc này cũng thấy có
mùi thú vị, hai tay chống nạnh chỉ vào mũi tú bà kêu lên:

"Mụ mụ, ngươi có
phải thật là quá đáng hay không, chỉ đem những nữ nhân này gọi ra chào hỏi Gia
sao? Phải biết rằng Gia chúng ta trong nhà có thê có thiếp hơn ba mươi phòng,
mọi người xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành, các ngươi những người
này giống cái gì, Gia có thể chịu được sao? Mọi người đều nói Tuyết Nhạn Lâu cô
nương xinh đẹp, tốt xấu gì cũng phải xuất ra chút ít chứ."

Tú bà bị nàng hù dọa
không nhẹ, sửng sốt thật lâu mới kịp phản ứng, không khỏi chắc lưỡi hít hà,
người này có bao nhiêu tiền a, cưới đến nhiều nữ nhân như vậy, hắn có phúc
hưởng hết được sao? Mắt liếc nhìn Nam Cung Diệp, mặc dù đen, lại có chút ít lỗ
mãng, bất quá tương đối có uy thế, cũng không có
chút nào già dặn mệt mỏi, tú bà trong lòng cảm thán, nam nhân này thật là trâu.

"Đi, đi đi, đại
huynh đệ đừng nóng giận, trong lầu chúng ta bảo đảm có cô nương khiến người hài
lòng."

Tú bà kêu người đem các
nàng mấy người đi vào, mấy người phụ nhân lúc nãy đi tới vừa nhìn thấy, không
có phần mình, sắc mặt âm u, hung hăng đi ra ngoài.

Tuyết Nhạn Lâu, Nam Cung

Diệp cùng Phượng Lan Dạ đã từng đến, biết trong lầu có giở chút trò, cho nên
vừa mới đi vào, liền nín thở, để ngừa hít phải mấy thứ làm người ta ý loạn tình
mê. Trong không khí cũng không có nhiều loại thuốc nhiễu loạn tâm tình kia cho
nên người bình thường không cảm thấy được, chỉ cần có thể chống đỡ qua đi, lập
tức không có chuyện gì.

Phượng Lan Dạ thấy Thủy
Ninh không chút nào cảnh giác, giống như đứa trẻ
cao hứng hết nhìn đông tới nhìn tây, không khỏi ngầm đẩy nàng một chút, vội
vàng nhắc nhở hai câu, Thủy Ninh mới đem thần trí trở lại.

Mấy người bọn họ được
tiếp đón tiến vào gian lầu chữ Thiên số một ở phía đông, nơi này dùng để chào
hỏi khách khứa mời trà, chọn cô nương.

Đợi đến khi bọn họ ngồi
vào chỗ của mình, tú bà liền lui ra ngoài, có hai cô nương đi tới dâng trà,
nhân tiện giám thị bọn họ, Nam Cung Diệp giống như không biết gì, ổn thỏa ở
trên giường êm thưởng thức trà. Không lâu sau, phía ngoài liền có người nói nói
cười cười, đùa thành một mảnh, rất nhanh có người vén rèm lên, chừng năm sáu cô
nương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đi đến, có lắc lư uyển chuyển, có nghiêng người,
có lấy quạt che mặt, có kiều diễm nhẹ nhàng, hình thái không đồng nhất, bất quá
đều là mỹ nhân bại hoại.

Ánh mắt Nam Cung Diệp
quét một vòng, tô son điểm phấn, đáy lòng đã sớm chán ghét ba phần, tuy nhiên
sắc mặt cũng bất động thanh sắc, hai mắt đánh giá cẩn thận, cuối cùng vừa ý
nâng một ngón tay chỉ vào Lục y cùng Lam y cô nương.

"Hai nàng lưu lại
bồi ta, người khác đều không cần."

Tú bà thấy bọn họ đã chọn
xong, lập tức phân phó hai người kia:

"Lục y, Lam y tiếp
đón người ta cho tốt."

"Dạ, mụ mụ yên tâm
đi, chúng ta nhất định tiếp đón tốt."

Hai nữ nhân đi tới, nha
đầu Lục y liền đi về phía Nam Cung Diệp muốn ngồi trên đùi hắn. Nam Cung Diệp
vừa nhìn liền muốn tức giận, Phượng Lan Dạ sợ hắn phát tác lộ ra sơ hở, liền đi
nhanh qua, giành trước một bước kéo Nam Cung Diệp: "Gia, mau dẫn các cô
nương lên lầu hai a, nghe nói các cô nương Tuyết Nhạn Lâu đều là đa tài đa nghệ
, chẳng những vóc người xinh đẹp, hơn nữa còn biết ca hát, Gia người không phải
là thích nhất nghe người ta ca hát sao? Những cô nương này giọng hát hoàn hảo
tựa như Hoàng Oanh a."

Phượng Lan Dạ tung hô một
hồi khiến cho những cô nương trong phòng mặt mày hớn hở, tú bà nghe được cũng
liên tục gật đầu, miệng to như chậu máu nói được càng lớn.

"Đúng, đúng, Tuyết
Nhạn Lâu chúng ta cũng không phải chỉ có tiếng không, tuyệt đối là đẳng cấp đệ
nhất hơn nữa đa tài đa nghệ, bằng không vì sao thanh danh của chúng ta lớn như
vậy chứ, đúng không nào."

Vừa nói vừa vung tay lên
để cho Lục y cùng Lam y dẫn người đi lên. Hai nữ nhân nhăn nhăn nhó nhó, một
cắn khăn lụa, một dùng Bát Bảo phiến che nửa bên mặt, ha ha cười,
thân hình như rắn nước lắc lắc mông đi ra ngoài, Phượng Lan Dạ cuối cùng cũng
yên tâm, ý bảo Nam Cung Diệp nhanh chóng theo sau, bọn họ cúi đầu, cùng nhau
hướng lầu hai đi.

Dọc theo đường đi, đôi
mắt Phượng Lan Dạ như rada, từ trên xuống dưới, trái trái phải phải, trong
trong ngoài ngoài đều liếc qua một lần, chỉ cần ánh mắt xem tới được thì chỗ
nào thì cũng không có bỏ qua. Trong lầu quả nhiên có rất nhiều quan to trên
triều, có một gian ba người gọi hai cô nương, có gian bốn năm người không có
gọi người theo hầu chỉ ngồi uống rượu bàn chuyện bí mật.

Lục y, Lam y đem Nam Cung
Diệp mang vào một gian phòng phía đông trên lầu hai. Ba người đi, Phượng Lan Dạ
và Thủy Ninh là thuộc hạ tự nhiên không nên đi vào, liền canh giữ ở trước cửa,
chờ đến thời điểm trong hành lang không có người nào, vội vàng chạy qua chỗ tối
gọi Thiên Bột Thần: "Hai người các ngươi lập tức tìm tòi khắp mọi nơi, sau
đó lên cả lầu ba tra một chút xem có cái gì không."

"Dạ" Hai người
trong bóng tối lên tiếng rời đi. Lúc này có một người đi tới, vô ý đụng vào
Phượng Lan Dạ, đợi đến người nọ nhanh chóng rời đi, trong tay Phượng Lan Dạ
liền có một tờ giấy, mở ra thấy trên đó viết:

"Thụy Vương Nam Cung
Duệ cùng An vương Nam Cung Quân đều ở đây, trong gian phòng trang nhã số một
phía tây, lúc trước thời điểm các nàng đi lên, bọn họ thấy được."

Phượng Lan Dạ đọc xong,
liền không hề nữa gì nói, cùng Thủy Ninh nhìn nhau, ngồi trong hành lang xem mỹ
nhân trên dưới trái phải. Cuối cùng nhìn về lầu ba, trong đồng tử chợt lóe lên
tia sắc bén, đang muốn đánh giá cẩn thận, bỗng nhiên từ gian phòng cách vách đi
ra một nữ tử, nữ nhân này áo lưới như mây, mặt như phù dung, thân thể mềm mại
linh lung thích thú, dĩ nhiên là vưu vật trời sinh. Nàng ta sau từ gian phòng
cách vách đi ra, quanh thân trong nháy mắt đầy sát khí, lãnh ý tràn ngập.

Mà Phượng Lan Dạ liếc cái
liền nhận ra nữ nhân này là ai, thiếp thân thị nữ của Tấn vương Nam Cung Trác -
Thu Đồng, không nghĩ tới Thu Đồng lại có mặt ở Tuyết Nhạn Lâu, xem ra nơi này
quả nhiên nổi danh a. Phượng Lan Dạ thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn đất. Mà Thu
Đồng vừa nhìn thấy người xa lạ xuất hiện, cảnh giác nhìn chằm chằm các nàng,
thấy chỉ là hai tiểu tử, cũng không có nói gì, vội vàng tiêu sái đi xuống lầu.
Đoán rằng nàng ta không nhìn thấy, Phượng Lan Dạ thở phào nhẹ nhõm, đang nhấc
chân chuẩn bị tiến vào phòng mình thì bỗng nhiên cách vách vang lên một tiếng
thét lên:

"Vô liêm sỉ, các
ngươi muốn làm gì?"

Thanh âm này quen thuộc
như vậy, Phượng Lan Dạ cùng Thủy Ninh hai người nhìn nhau, đồng thời dừng bước.

Phụ thân lại có thể ở chỗ
này sao, trực giác nên chạy nhanh đi vào xem xét tình huống, nhưng lý trí hai
người cũng không động, sau đó vẫn vào phòng của mình bên này, cùng nhau suy
nghĩ đối sách trước thì hơn.

Trong phòng, Nam Cung
Diệp ngồi ngay ngắn ở cạnh bàn uống trà, mà Lục y, Lam y, hai nữ nhân nằm ở
trên bàn cũng không nhúc nhích, hiển nhiên là bị Nam Cung Diệp điểm huyệt hôn
mê, giờ phút này một điểm động tĩnh cũng không có. Phượng Lan Dạ thấy bên trong
gian phòng không có người khác, lập tức vọt tới bên người Nam Cung Diệp, nóng
lòng kêu lên:

"Phụ thân đang ở
cách vách, không nghĩ tới bọn họ quả nhiên động thủ với hắn rồi, muốn dùng sắc
đẹp khống chế hắn, nếu phụ thân nhận lấy, sau này chỉ sợ khó có thể thoát thân
rồi, nói vậy bọn họ chính là có dụng ý này."

Thủy Ninh vừa nghe Phượng
Lan Dạ nói xong, sớm nóng lòng muốn chạy ra bên ngoài: "Vậy còn chờ cái
gì, đem hang ổ này đập banh, để cứu phụ thân ra."

Nam Cung Diệp vừa nhìn
nàng lỗ mãng, lập tức quát một tiếng: "Đứng lại, đừng làm hỏng
chuyện."

Thủy Ninh vội vàng đứng
lại, nhìn về Phượng Lan Dạ, nàng mới không thèm để ý tới Tề vương đâu. Thấy
Phượng Lan Dạ gật đầu, Thủy Ninh mới xoay người lại đi tới, nhưng là vẫn không
yên lòng: "Tỷ tỷ, vậy làm sao bây giờ a?"

Phượng Lan Dạ khiêu mi,
nảy ra ý hay, ngoắc ý bảo Thủy Ninh tới đây, ở bên tai của nàng nhỏ giọng nói
thầm hai câu, Thủy Ninh lập tức lên tiếng trả lời rồi đi ra.

Bên trong gian phòng, Nam
Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ không nhúch nhích, đợi Thủy Ninh ra ngoài, hai
người ngồi xuống.

"Thụy Vương và An
vương đều ở trong này, phòng số một phía tây, ta nghĩ bọn họ nhất định cũng
phái người đi tra xét, không biết có thể tìm được danh sách kia hay
không."

"Ngươi đoán chừng
danh sách có khả năng nhất được giấu ở địa phương nào?"

"Lầu ba."
Phượng Lan Dạ khẳng định, lầu ba là cấm địa, không cho phép người lạ tùy tiện
đi tới, trước kia là nơi ở của Tấn vương, nói vậy cuốn sổ kia nhất định giấu ở
đó, không biết đám người Thiên Bột Thần có thể điều tra ra không: "Tốt
nhất đừng động đến danh sách vội, nếu bị bọn họ phát hiện nhất định rất phiền
toái, chỉ cần nhớ kỹ những người có tên trên danh sách cùng chuyện liên quan là
được."

Nam Cung Diệp nâng tay
lên, bên trong gian phòng không có thanh âm, hai người võ công cũng rất cao,
cho nên có động tĩnh rất nhỏ cũng có thể truyền vào tai rồi, lúc này nghe được
thanh âm của Thủy Ninh vang lên:

"Ân, Gia? Gia nhà ta
đâu?"

Phượng Lan Dạ nhàn nhạt
mở miệng: "Ta làm cho nàng giả bộ đi nhầm cửa, vào xem một chút là chuyện
gì xảy ra, hơn nữa, phụ thân có lẽ đang không cách nào thoát thân, có thế thừa
dịp này để rời đi."

"Ừ."

Nam Cung Diệp vung tay
coi như là đồng ý, hai người không lên tiếng, chú ý nghe động tĩnh ở cách vách.

Thanh âm Thủy Ninh lần
nữa vang lên: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta chạy nhầm gian phòng, các
ngươi tiếp tục, tiếp tục."

Bất quá rất nhanh nghe
được một đạo thanh âm khác cứng cáp có lực: "Lão phu cáo từ."

Lời kia vừa rơi xuống,
tiếng bước chân liền vững vàng vang lên, cùng với giọng nữ nhân kiều mỵ:
"Tô đại nhân, bồi thiếp thân đi, Tô đại nhân."

Thanh âm vang lên không
ngớt, đợi đến bốn phía yên tĩnh xuống, liền nghe được tiếng chửi rủa vang lên.

"Tiểu tử chết tiệt,
từ nơi nào nhô ra , phá hư chuyện của chúng ta."

"Đúng vậy a, bằng
không lão già kia làm sao có thể thoát được lòng bàn tay chúng ta, xem ra phải
lần sau rồi."

Những lời này nói xong
rồi họ cũng rời đi, mà Thủy Ninh tức thời vọt vào, thấy Nam Cung Diệp cùng
Phượng Lan Dạ, tức giận đặt mông ngồi đối diện với bọn hắn: "Biết không,
trong phòng hai ba nữ nhân đều ở hướng phụ thân mời rượu, không biết các nàng
muốn làm gì? May là ta đi vào kịp thời, phụ thân cuối cùng cũng thừa dịp loạn
nháo chạy ra ngoài."

"Tốt lắm, dám động
đến trên đầu phụ thân, kế tiếp những người không có ở đây, sợ rằng một cũng
chạy không thoát, cho nên nhất định phải xem được cuốn sổ sách kia."

Phượng Lan Dạ nói xong,
liền cảm nhận được hơi thở Thiên Bột Thần cùng Ngọc Lưu Thần, hai người bọn họ
đều đến từ Nhu Yên đảo, Thiên Bột Thần có ẩn thân thuật, Ngọc Lưu Thần tập một
chút kỳ môn Huyền pháp, cho nên làm cho người ta khó lòng phòng bị, bất quá nếu
là người võ công cao cường, vẫn có thể cảm thụ được, tựa như Nam Cung Diệp cùng
Phượng Lan Dạ.

"Tra được thế
nào?"

Nam Cung Diệp trầm giọng
hỏi, trên khuôn mặt tuấn mỹ phảng phất một tầng ánh sáng mênh mông, hàng mi dài
khẽ nháy, trong con ngươi đen chứa thật nhiều trầm trầm lệ khí.

Thiên Bột Thần cùng Ngọc
Lưu Thần lập tức hiện thân, cúi đầu bẩm báo: "Thiếu chủ, lầu ba không có
người. Thuộc hạ tra xét một chút thấy có một gian phòng trang hoàng rất hoa lệ,
tựa hồ là phòng chủ nhân."


Phượng Lan Dạ nâng tay,
rồi híp mắt, nhìn về phía Thiên Bột Thần: "Các ngươi đi vào tra xét xem
cuốn sổ kia có ở trong phòng đó hay không. Người của An vương cùng Thụy Vương
cũng ở đây, đừng tìm bọn họ phiền toái. Danh sách ngàn vạn không nên lấy đi,
tra một chút, xem một chút người cùng chuyện ghi trong đó, sau đó trở về phủ
chép lại một bản là được."

"Dạ, thuộc hạ lập
tức đi làm."

Thiên Bột Thần cùng Ngọc
Lưu Thần lui xuống, Thủy Ninh vừa nhìn người khác đều có việc làm, liền không
khỏi nổi lên tính ham chơi, cười nhìn Phượng Lan Dạ: "Tỷ tỷ, không bằng
phân chút chuyện cho muội làm."

Phượng Lan Dạ suy nghĩ
một chút, cũng là gật đầu đồng ý: "Tốt, ngươi tới đây."

Thủy Ninh đi tới, Phượng
Lan Dạ bám vào lỗ tai nàng dặn dò liễu mấy câu, sau đó tiểu nha đầu vẻ mặt hưng
phấn lui ra ngoài.

Thủy Ninh võ công của mặc
dù không phải là hết sức cao, nhưng khinh công của nàng thì Đạp Tuyết Vô Ngân,
đến tình trạng xuất thần nhập hóa, cho nên để cho nàng vụng trộm làm vài thứ là
vô cùng dễ dàng, khiến cho Tuyết Nhạn Lâu hoảng loạn một chút, cũng không uổng
bọn họ tới đây một chuyến.

Đợi đến Thủy Ninh đi ra ngoài,
Nam Cung Diệp lo lắng mở miệng: "Nàng cho
nàng ta đi làm cái gì? Tiểu nha đầu này chỉ sợ sẽ phá hư đại sự."

"Sẽ không , muội ấy
làm việc tự có cân nhắc."

Phượng Lan Dạ gật đầu,
lại thấy Nam Cung Diệp vẫn không yên lòng, liền nói cho hắn: "Không có để
muội ấy làm cái gì, chính là tùy tiện đi trộm
vài thứ, cho những khách nhân kia hỗn loạn một chút, chàng nghĩ xem, nếu những
người đó không tìm thấy ngân phiếu, sẽ như thế nào?"

Nói xong thì ha ha cười
lên, Nam Cung Diệp mang vẻ mặt sủng
nịch, đối với mấy nữ nhân e sợ thiên hạ bất loạn như các nàng thì hắn chỉ biết
im lặng, trước mắt hắn quan tâm chính là cái danh sách kia.

Hai người vừa nói vừa ở
trong phòng uống trà, Phượng Lan Dạ nhìn Lam y cùng Lục y vẫn đang gục xuống
bàn ngủ mê man, hai nữ nhân này lớn lên quả thật rất
xinh đẹp động lòng người, đáng tiếc gặp phải Nam Cung Diệp nam nhân này không
hiểu được thương hương tiếc ngọc.

"Diệp, làm sao không
hiểu được thương hương tiếc ngọc đây?"

Nam Cung Diệp vừa nghe
Phượng Lan Dạ nói liền mất hứng, lãnh trầm hừ một tiếng: "Làm sao không
hiểu a, ta hiểu rõ nhất chính là thương tiếc Lan Nhi của ta, không đành lòng để
cho Lan Nhi chịu một chút thương tổn nào, đây còn không phải là thương hương
tiếc ngọc sao?"

Nói xong còn liếc
xéo Phượng Lan Dạ, nàng buồn
cười nhìn hắn, người nam nhân
này a, chỉ đối với nàng mới biểu hiện ôn nhu, người khác là mơ tưởng cảm nhận
được, dù chỉ nửa điểm cũng không có.

Hai người tự nhiên nói
chuyện, thật giống như ở nhà vậy, không có một chút nào tự giác bản thân đang ở
địa bàn kẻ địch, tuyệt không sợ hãi khủng hoảng.

Chẳng qua là trong lòng
hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn đang lo lắng danh sách có thể tìm được hay không,
nếu như tìm được thì dễ hành động rồi, còn nếu tìm không được có thể phải chịu
phiền toái.

Một canh giờ trôi qua,
lầu dưới vang lên tiếng ồn ào, càng ngày càng ầm ĩ, tựa hồ chuyện Thủy Ninh
trộm tiền kinh động khá nhiều người. Hai người đang suy nghĩ, liền có người gõ
cửa một cái, sau đó thì đi vào, không phải là Thủy Ninh thì là ai, nàng cười híp
mắt giơ giơ lên ngân phiếu trong tay, thậm chí có đến vài tấm.

"Thế nào? Hơn một
ngàn hai, xuất sư thuận lợi."

Nha đầu này rất vui mừng
a. Nam Cung Diệp không nói gì, Phượng Lan Dạ ý bảo nàng đến ngoài cửa trông
chừng, Thiên Bột Thần và Ngọc Lưu Thần liền xuất hiện, trầm giọng bẩm báo:
"Chủ tử, cuốn sách kia đã tìm được rồi, thuộc hạ theo như Vương Phi phân
phó, không có lấy cuốn sách, chỉ ghi nhớ hết thôi."

"Tốt, như vậy chúng
ta nên rời đi."

Phượng Lan Dạ gật đầu,
đứng lên phất tay ý bảo hai người bọn họ ẩn thân, sau đó đi ra ngoài, trong
phòng, Nam Cung Diệp đưa tay lên giải huyệt đạo cho Lục y cùng Lam y, hai người
chậm rãi tỉnh lại, nhìn Nam Cung Diệp, còn có chút không rõ chân tướng, chớp
mắt xoa đầu, chần chừ mở miệng:

"Gia, chúng ta ngủ
thiếp đi sao?"

"Không phải là ngủ
thiếp đi, là uống hai chén rượu liền mệt đến mức nằm úp sấp lên bàn, nếu không
phải ta gọi các ngươi chắc vẫn còn ngủ đâu. Đến, đến, bồi Gia uống rượu tiếp
đi."

"Dạ, dạ, Gia, đầy
vào đầy vào, tội của chúng ta cao quá."

Lục y, Lam y lập tức châm
rượu rồi cười đùa cùng Nam Cung Diệp uống rượu.

Lúc này tiếng ồn ào từ
lầu một truyền đến lầu hai, có tiếng bước chân vội vàng vang lên, Phượng Lan Dạ
cùng Thủy Ninh biết điều một chút đứng ở
trước cửa, sắm vai thuộc hạ. Đoàn người đi tới, cầm đầu chính là Thu Đồng, đi
theo phía sau có mấy tên gia nhân của Tuyết nhạn lâu, vừa đi đến trước mặt các
nàng, thì dừng lại đánh giá trên dưới, sau đó phất tay ý bảo các nàng mở cửa
ra.

Phượng Lan Dạ sắc mặt
ngẩn ra, khó coi hừ lạnh: "Các ngươi
làm cái gì, nếu như Gia giận, có thể bị mất hứng, không còn hứng thú."

Thu Đồng đâu để ý tới
nàng, vung tay lên ý bảo người phía sau, gia nhân nhận lệnh, đẩy Phượng Lan Dạ
qua một bên, tiến lên đẩy cửa ra, Thu Đồng dẫn người đi vào, kiểm tra một lần,
nhìn về Lục y Lam y. Các nàng còn cho là lúc trước mình ngủ mất, nào dám nói
lung tung, vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không có gì cả phát sinh, Thu Đồng nhìn
quanh một vòng, liền dẫn người đi ra ngoài, mà trong phòng, tiếng mắng của Nam
Cung Diệp liền nổi lên.

"Chuyện này làm gì?
Ta tìm người uống chút rượu, thế mà cũng không yên, không chơi, không chơi,
Tuyết Nhạn Lâu này không ở thêm cũng được." Nói xong ‘ba’ một tiếng ném ra
tờ ngân phiếu một trăm lượng, người đã đi ra ngoài.

Lục y, Lam y thấy ngân
phiếu, hai mắt sáng lên, trong lòng còn có chút băn khoăn, người ta đến uống
rượu cũng không yên tĩnh a.

Nam Cung Diệp đi ra ngoài
vung tay lên, dẫn Phượng Lan Dạ cùng Thủy Ninh hai người đi xuống lầu, chẳng
những bọn họ, còn có những người khác cũng tức giận mất hứng, sau đó mắng chửi
rời đi, lục tục đều đi ra ngoài, tú bà ở trước cửa không ngừng giương ra khăn
lụa tràn đầy son phấn kêu lên: "Lần sau lại tới, lần sau lại tới, lần này
mất hứng rồi, lần sau tiền thu sẽ giảm phân nửa."

Nam Cung Diệp cùng Phượng
Lan Dạ, Thủy Ninh đi ra ngoài, lập tức ngồi xe ngựa hồi Tề vương phủ.

Mà trong Tuyết Nhạn lầu,
Thu Đồng tra xét một lần cũng không thấy chuyện gì, vội vàng dẫn hai ba thân
tín lên lầu ba, kiểm tra một chút đồ vật trong phòng, cái gì cũng còn nguyên
vẹn, chính là danh sách cũng hoàn hảo, cuối cùng cũng buông lỏng tâm tư, nhận
định chuyện này nhất định chỉ là tên tiểu tặc lăn lộn đi vào, trộm tiền bạc của
khách nhân mà thôi, cho nên sau này phải chú ý đề phòng hơn.

Tề vương phủ. Tuyển viện.

Nam Cung Diệp cùng Phượng
Lan Dạ đang xem danh sách mà Thiên Bột Thần đã nhớ kỹ, thấy trên đó rõ ràng ghi
chép điểm nhơ của một vài quan viên triều đình.

Vừa nhìn liền thấy có Tô
Thừa tướng, không nghĩ tới Tô Thừa tướng này tuổi lớn như vậy rồi, thế nhưng
bao nuôi một kỹ nữ tên gọi Trầm Thanh Ế, còn cho sanh ra một nữ nhi riêng, đang
nuôi ở nơi khác.

Phượng Lan Dạ thật nhanh
ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệp.

"Khó trách Sở Vương
đảng không có động tĩnh, đầu tiên công phá Tô Thừa tướng, như vậy những người
phía sau làm sao còn dám lộn xộn nữa? Chàng nhìn đi, Sở Vương đảng này thậm chí
có người bán quan bán tước được mấy chục chức vị rồi, nếu là những chuyện này
rơi vào tay hoàng thượng, bọn họ còn có thể hoàn hảo vô khuyết sao?"

Mấy chục trang giấy, ghi chép
tất cả người cùng chuyện bọn họ đã làm, khó trách có thể gắt gao khống
chế người khác như vậy.

Nam Cung Diệp cùng Phượng
Lan Dạ lại nhìn danh sách trong tay, suy nghĩ một chút về người của Tấn vương
đảng, thật nhanh ra lệnh Đinh Đương:
"Lấy giấy bút lại đây."

"Dạ, Vương
Phi."

Đinh Đương rất nhanh mang
tới, trải ra, Phượng Lan Dạ ngưng thần suy nghĩ một chút, soạt soạt trên giấy
viết xuống hơn mười người, sau đó lại vừa nghĩ vừa viết, cuối cùng nhìn lại
cũng có hơn hai mươi người trong đó.

Nàng viết xong sau cầm
giấy đưa tới trên tay Nam Cung Diệ: "Đây mới là rường cột nước nhà của
Thiên Vận hoàng triều chúng ta, hoàng quyền như sóng ba đào, trong lần giãy dụa
này nếu có thể bảo tồn được bọn họ, đấy mới thật sự hữu dụng , những kẻ khác nên
đổi hết, một trăm con sâu bọ đục khoét, Nếu không đổi đi, chỉ sợ sẽ tiếp tục
hại người."

Nam Cung Diệp vừa nhìn
vừa gật đầu, trong phòng an tĩnh lại, ngoài cửa có người bẩm báo:

"Gia, Thụy Vương, An
vương tới."

"Tốt" Nam Cung
Diệp nâng tay, liền cầm lấy tất cả danh sách trên bàn, vươn tay đỡ Phượng Lan
Dạ: "Lan Nhi, cẩn thận một chút."

"Ân" Hai người
hướng chính sảnh đi tới, chỉ
trong chốc lát vào đã vào chính sảnh, Thụy Vương cùng An vương lúc này đang
nhìn quanh, vừa thấy bọn họ xuất hiện, tất cả đều đứng lên, bình tĩnh mở
miệng: "Cuốn sổ kia các ngươi lấy được?"

Nam Cung Diệp và Phượng
Lan Dạ cùng đi qua ngồi xuống, Nam Cung Diệp cầm trong tay danh sách đưa tới
Ngũ hoàng huynh.

"Xem một chút đi,
những thứ này sâu trùng độc hại đến chết mà không biết hối cải, rốt cuộc đã
làm ra bao nhiêu nguy hại cho triều đình, còn những người bên kia nên lập tức
phái người âm thầm bảo vệ, chỉ cần vừa có động tĩnh, liền bẩm báo lên, không
thể để cho bọn họ lại bị Tấn vương đảng độc hại."

"Tốt, ta lập tức phân
phó thuộc hạ."

Thụy Vương Nam Cung Duệ đáp lời, không ngừng liếc nhìn
bản danh sách trong tay, càng xem sắc mặt càng khó coi, cuối cùng nặng nề giáng
một đấm xuống bàn, âm trầm tức giận mắng: "Những kẻ đáng chết này!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận