Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Edit: V.O

"Ngươi không nhìn mặt trên à, sẽ bảo đảm chúng ta tuyệt đối không bị mãnh thú và linh khí hỗn loạn quấy rối. Hơn nữa trên thiệp mời có giọng điệu cuồng ngạo không kiềm chế như vậy, chê tệ hại những người không dám đi, ngươi cho là có mấy môn phái có thể không biết xấu hổ mà không đi?" Thượng Quan Vân Trần cười lạnh.

"Nhưng là..." Nhưng bảo vệ thì bảo vệ, cũng có nghĩa phương diện khác cũng không đảm bảo, nếu bọn họ đi Dạ Quân Mạc cũng không nói sẽ không ra tay, Bạch Vũ cũng chưa nói sẽ không báo thù, bọn họ thật sự có dũng cảm đi, nói không chừng sẽ chết ở nơi đó.

Ngọc Ưu Liên gắt gao cắn môi, không nghĩ tới Ám Dạ Đế Quốc sẽ trù tính như vậy.


"Ta không tính đi." Thượng Quan Vân Trần âm u nói.

Ngọc Ưu Liên gắt gao cau mày, "Ngươi không đi không được, bây giờ lời đồn gây bất lợi cho ngươi, nếu lần này ngươi không xuất hiện quang minh chính đại trên Đại hội trăm phái, chẳng những là ngươi, toàn bộ lòng người của Sáng Thế Thần Điện sẽ hoảng sợ vì lời đồn, nói không chừng các môn phái lớn thật sự sẽ cùng nhau đến tấn công chúng ta."

"Bọn họ không có lá gan này. Nhưng nếu chúng ta đến Vực sâu, ngay cả thuộc hạ cũng không thể dẫn theo, đi không phải là chịu chết sao?" Thượng Quan Vân Trần khinh thường nói.

"Không được, phải đi. Chúng ta không có lựa chọn nào khác." Ánh mắt Ngọc Ưu Liên thâm trầm.

Vực sâu là một nơi đặc thù, phái nhiều người đi vào chăng nữa cũng không có cách hủy diệt Đại hội, nói không chừng không có người dẫn đường, ngay cả sân Đại hội cũng không tìm thấy.

Nếu bọn họ không đi, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Viện Trưởng Lão và Ám Dạ Đế Quốc liên hợp với hơn trăm môn phái trên Ngũ Hành Đại Lục cùng nhau đến diệt bọn họ.

Khóe miệng Thượng Quan Vân Trần rút gân, yên lặng một hồi lâu mới đến khố phòng (nhà kho), tìm ra một loạt phi đao, tổng cộng ba mươi sáu thanh.


Phi đao vô cùng nhỏ, chỉ dài khoảng một ngón tay, nhưng mũi nhọn trên lưỡi dao lại cực kỳ chói mắt, lạnh thấu xương, giống như có thể cắt đứt tất cả mọi thứ trong thiên hạ. Thượng Quan Vân Trần vươn tay lướt qua phi đao.

Một trận tiếng đao ong ong vang lên, dieendaanleequuydoon – V.O, ba mươi sáu thanh phi đao lại cùng nhau chấn động.

Đột nhiên Ngọc Ưu Liên trừng lớn mắt: "Đây là..."

"Ừ, là chí bảo của Thượng Quan gia ta. Phi đao Lưu Ly tổ tiên để lại." Thượng Quan Vân Trần thật cẩn thận cầm lấy một thanh: "Vài vạn năm trước, một vị thiên tài chú tạo (nghề đúc) đã hao hết tâm huyết cả đời chế tạo ra những phi đao này, phi đao đã có linh khí, có Đao Linh (linh hồn của đao) của bản thân."

"Linh khí có cảnh giới Linh trong truyền thuyết, lần đầu tiên ta được nhìn thấy. Phi đao có ý thức có thể tự mình công kích, hấp thu linh khí của trời đất, ý chí vũ động thiên địa!"


"Ngươi nói không sai. Những đao này có sinh mạng, chúng là đao hiểu biết hơn bất kỳ ai, chúng hiểu biết bản thân, chúng công kích không gì địch nổi, Vương Giả sẽ bị mất mạng dưới một đao! Cho dù là Thần Hoàng, đối mặt với 36 ngọn phi đao vây công, không chết cũng phải lột lớp da!" Thượng Quan Vân Trần hung tợn nói.

"Được, có phi đao Lưu Ly, hơn nữa ta có thực lực Thần Hoàng, chúng ta có thể yên tâm đến Vực sâu rồi. Cho dù không phá hỏng được lần Đại hội này, toàn thân không có đường lui." Ánh mắt Ngọc Ưu Liên nóng rực nhìn chằm chằm phi đao: "Chỉ là đồ tốt như vậy, sao bây giờ ngươi mới lấy ra?"

"Ngươi cho là bảo bối này dễ dùng như vậy à? Ta dùng hết toàn lực đại khái cũng chỉ có thể khống chế chúng một lần, sau lần này, không biết còn phải khai thông (nối liền, kết nối) lại cùng chúng bao nhiêu năm nữa mới có thể có lần nữa." Thượng Quan Vân Trần vô cùng buồn bực thả phi đao trên tay xuống, cất vào xong, bọc theo trên thân.

Nói trắng ra là ngay từ đầu những phi đao này sẽ không nghe lời hắn ta nói, chỉ là khai thông lâu dài, chà lau, cuối cùng cũng có chút tình cảm, đồng ý giúp hắn ta một lần mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui