Edit: V.O
Ngọc Phi Hoa hoảng sợ mở rộng miệng, sợ hãi đến cả một tiếng cũng không phát ra.
"Ta chính là Dạ điện chủ năm đó bị các ngươi phế bỏ, ép tiến Vực sâu. Ta cố ý tới đón ngươi đi địa ngục! Năm đó lúc Bạch Phong chết chính là cảm giác như vậy, nàng muốn sống, muốn gặp nữ nhi nàng vừa sinh ra, muốn ôm nữ nhi nàng. Nhưng các ngươi không cho nàng cơ hội này, ngươi nhìn nàng tuyệt vọng từng chút một rồi chết đi. Bây giờ ngươi có sợ không? Ngươi có cảm thấy được sự tuyệt vọng của nàng không?"
Thân thể Ngọc Phi Hoa lay động kịch liệt, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi cực độ, tuyệt vọng ảm đạm xuống, rốt cục máu tươi chảy khô, sợ hãi chết đi.
Dạ tổ tiên căm hận nhìn màu đỏ chói mắt đầy đất: "Lợi cho bà ta quá!"
Để bà ta chết đi như vậy, thật sự quá lợi cho bà ta.
Bạch Phong là hậu duệ của Thần Sáng Thế, lại bởi vì yêu ông, bị Thượng Quan Dương thiết kế hủy đi linh mạch, làm mù hai mắt, bị giam lỏng ở trong một căn phòng, cuối cùng còn vì ông mà bị tên tiểu nhân vô sỉ Ngọc gia kia lừa một thân, có hài tử, cuối cùng chết dưới sự thiết kế của Thượng Quan Dương.
Tất cả tất cả đều là vì ông, chỉ nghĩ vậy, lòng ông đã như đao cắt.
Thậm chí ông còn hối hận, nếu lúc đó, ông chỉ là đứng xa xa nhìn nàng, không để Bạch Phong yêu ông, có phải tất cả sẽ không đã xảy ra không? Có phải Bạch Phong sẽ còn sống không? Ông tình nguyện vĩnh viễn chỉ có thể đứng xa xa nhìn nàng, cũng tốt hơn là vĩnh viễn mất đi nàng.
Ông còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, chỉ liếc mắt một cái, đã vĩnh viễn nhớ kỹ nữ tử băng thanh ngọc khiết này, phảng phất như đứng ở đỉnh Tuyết Sơn.
Mặt nàng cười hồng hồng nhận khăn tay ông nhặt lên, đôi mắt sáng ngời kinh ngạc nhìn ông: "Vị công tử này, vì sao ngươi luôn luôn nhìn ta?"
Nàng dịu dàng, lương thiện, đẹp động lòng người, một mặt này khiến ông như rơi vào tay giặc, từ đây vạn kiếp bất phục.
"Phong nhi, nàng đợi ta, dieendaanleequuydoon – V.O, chờ ta báo thù cho nàng, sẽ đi tìm nàng." Hồn phách hơi mờ của Dạ tổ tiên đã càng suy yếu, lệ quang trong mắt ẩn ẩn chớp động, chậm rãi trở lại bên cạnh Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc thản nhiên nhìn ông: "Muốn khóc một chút không?"
"Cút!" Dạ điện chủ căm tức trừng mắt, tiến vào trong nhẫn Thiên Dạ nhanh như chớp.
Ánh mắt lạnh như băng của Dạ Quân Mạc xẹt qua một chút ngoan tuyệt.
Biết người không cam lòng, người không tiếc xé rách linh hồn cũng phải ở lại, sống trong trạng thái người không ra người quỷ không ra quỷ này, không phải là muốn nhìn thấy kết cuộc của bọn họ sao? Chờ đi, rất nhanh sẽ làm cho tất cả bọn họ hối hận.
"Kéo thi thể xuống." Bạch Vũ lườm thảm trạng chết không nhắm mắt của Ngọc Phi Hoa một cái, trở lại ngồi xuống bên cạnh Dạ Quân Mạc.
Lập tức có người tiến vào kéo thi thể xuống, dọn dẹp vết máu trên đất sạch sẽ.
Các vị Trưởng lão đều ngồi yên lặng không lên tiếng.
Hơn nửa ngày, Thủy trưởng lão mới mở miệng: "Vừa rồi chính là Dạ điện chủ?"
"Là ông ấy." Là Điện chủ lúc đó bị Thượng Quan gia tộc liên hợp với ba Thánh Điện cùng nhau đuổi ra ngoài Thánh Điện, cũng là Thủy Tổ (người sáng lập) của Ám Dạ Đế Quốc.
"Xem ra lúc đó đuổi giết Dạ điện chủ cũng là âm mưu." Tề trưởng lão thở dài, trái tim băng giá nhắm mắt lại.
Có lẽ Thượng Quan Dương, Thượng Quan gia đã có dã tâm độc bá Sáng Thế Thần Điện từ lâu, chỉ tiếc đám Trưởng lão bọn họ đây đều là người mù, lại không nhìn thấy, tùy ý Thượng Quan gia kiêu ngạo, thậm chí sau khi hại chết Bạch Phong và Bạch Vũ, còn không thể không nâng Thượng Quan Vân Trần lên ngai vàng đứng đầu Thần Điện.
"Đáng giận! Ta cảm thấy không thể bỏ qua chuyện này như vậy. Bạch Phong Điện chủ không thể chết vô ích như vậy." Lý trưởng lão nổi giận lôi đình vỗ bàn.
"Công chúa, người có tính toán gì không, chúng ta tuyệt đối nghe theo."
"Đúng, công chúa có cái gì phân phó để cho chúng ta đi làm đi, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, chúng ta cũng đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...