Edit: V.O
"Không biết ta?" Khóe miệng Dạ Quân Mạc xẹt qua nụ cười không dễ phát hiện, giọng điệu bình thản.
Cũng đúng, người luôn luôn tranh đấu với Ám Dạ Đế Quốc là Thượng Quan Vân Trần, là đệ tử tâm phúc của Thượng Quan gia cùng với nhân tài của Thần Điện mới xuất hiện. Những Trưởng lão dưỡng lão này thật đúng là chưa có ai từng gặp hắn.
"Đi vào trước rồi nói." Bạch Vũ mở miệng nói.
Mọi người không nói nữa, dẫn đám Bạch Vũ vào trong sảnh đường, Âu Dương Diệp đang đợi ở nơi đó, nhìn thấy Dạ Quân Mạc cũng lắp bắp kinh hãi.
Bạch Vũ đến thì cũng thôi, ngươi đường đường là Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc thì tới làm gì? Đám Lão ngoan cố này biết là ngươi tuyệt đối sẽ ra tay quần ẩu! Chính thế, ta không lừa ngươi.
Dạ Quân Mạc nhìn ông ta một cái, mặt không biểu cảm ngồi xuống bên cạnh Bạch Vũ.
Đây vốn là vị trí của Tề trưởng lão, trên mặt Tề trưởng lão xẹt qua một chút bất mãn, nhưng chỉ một cái chớp mắt đã biến mất, mở miệng nói: "Công chúa, còn có thể gặp lại người, thật sự là quá tốt. Chúng ta đều không biết chuyện người bị Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần ám hại năm đó, lại bị hắn ta giấu diếm hơn vạn năm, chúng ta thật sự hổ thẹn..."
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta xin lỗi người..." Mọi người gạt lệ.
Bạch Vũ rất muốn cảm động, nhưng không biết vì sao, nàng không ảm động nổi. Nếu ta không trở về, các ngươi vẫn tiếp tục bị dấu diếm đúng không? Ở đâu ra hổ thẹn? Các ngươi hổ thẹn thì ta có chỗ tốt gì đâu?
Rốt cuộc chờ bọn họ tỏ vẻ cảm động xong, bắt đầu nói chuyện chính, Tề trưởng lão tò mò hỏi: "Công chúa, không biết vị này là...?"
"Phu quân của ta."
"A? Người lập gia đình rồi hả?" Tề trưởng lão chấn động.
"Đúng vậy, có gì kỳ lạ? Tuổi tác của ta cũng không nhỏ, nữ nhân lập gia đình có cái gì rất kỳ lạ sao?" Bạch Vũ nháy mắt nói.
Âu Dương Diệp cười ha hả ở trong lòng. Đúng là không có gì kỳ lạ, người không chỉ lập gia đình, thậm chí còn có hài tử, cũng không biết lúc bọn họ phát hiện phu quân của người là Thánh Quân Ám Dạ Đế Quốc thì sẽ có phản ứng gì.
Tề trưởng lão không phản bác được, Nhiếp Văn Trưởng lão tò mò nhìn về phía Dạ Quân Mạc: "Thì ra là phu quân của công chúa à, quả nhiên tuấn tú đoan chính (lịch sự), xứng đôi với công chúa. Không biết tôn tính đại danh của các hạ?"
"Họ Dạ, Dạ Quân Mạc." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
"A, Dạ Quân Mạc, tên rất hay. Hình như từng nghe ở đâu..." Nhiếp Văn gãi đầu, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Trên mặt các Trưởng lão khác sợ hãi, Dạ Quân Mạc! Không phải chứ! Người nọ là Dạ Quân Mạc? Công chúa gả cho Dạ Quân Mạc?
Lý trưởng lão thốt ra giống như đã gặp quỷ: "Là Thánh Quân Ám Dạ Đế Quốc, Dạ Quân Mạc sao?"
"Đúng thế." Dạ Quân Mạc gật gật đầu.
"..." Lúc trước nghe tin đồn nói Dạ Quân Mạc ở cùng một nữ tử tên là Bạch Vũ, thì ra là sự thật. Các vị Trưởng lão có loại xúc động muốn khóc. Công chúa thật vất vả trở về, vừa trở về đã gả cho tử địch là tính làm gì?
"Công chúa, sao người có thể gả cho Dạ Quân Mạc?" Tề trưởng lão xanh mặt mở miệng.
Bạch Vũ sâu xa nhìn ông ta: "Vì sao không thể?"
"Chuyện này còn phải nói sao? Hắn là Ám Dạ Quân Vương! Là tử địch của Sáng Thế Thần Điện chúng ta! Một lòng muốn hủy diệt Sáng Thế Thần Điện!"
"Ta biết." Bạch Vũ thờ ơ nói: "Nhưng không phải dieen~daan~lee~quuy~doon – V.O, các ngươi đã tách khỏi Sáng Thế Thần Điện sao? Tử địch của Thần Điện có quan hệ gì với các ngươi?"
Khóe miệng mọi người rụt rụt, đúng là chúng ta tách khỏi, nhưng không có nghĩa là chúng ta tính từ bỏ Sáng Thế Thần Điện!
"Công chúa, không thể nói như vậy, dù sao Sáng Thế Thần Điện cũng là gốc của chúng ta! Là chúng ta cùng nhau nỗ lực phát triển lên. Chúng ta rời Sáng Thế Thần Điện chỉ vì bây giờ Thần Điện đã bị Thượng Quan gia và Ngọc gia nắm giữ, sớm hay muộn chúng ta cũng phải lấy lại Thần Điện!" Tề trưởng lão vô cùng đau đớn nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...