Edit: V.O
Dạ Quân Mạc tin Âu Dương Diệp sẽ không đi làm việc cho Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần, hơn nữa ông ta còn dẫn cả thê tử Uyển Kỳ đến, cũng không có ai dùng thê tử của ông ta đi ép buộc ông ta.
Nhưng vấn đề là vẻ mặt Âu Dương Diệp không đúng, hỏi ông ta rốt cuộc muốn nói chuyện gì với Bạch Vũ ông ta cũng không chịu nói, muốn phải gặp mặt Bạch Vũ để nói.
Sắc mặt thê tử Uyển Kỳ của ông ta cũng tái nhợt, giống như là bị dọa.
Dạ Quân Mạc cũng không tính chuyện gì cũng không biết lại để cho Âu Dương Diệp đến trước mặt Bạch Vũ nói chuyện như vậy. Nhìn vẻ mặt Âu Dương Diệp chỉ biết chuyện này sẽ không nhỏ, hắn phải tính toán trong lòng.
Sau khi thấy Bạch Vũ ngủ, Dạ Quân Mạc đi gặp Âu Dương Diệp.
Âu Dương Diệp vừa thấy Dạ Quân Mạc đến, sắc mặt ông ta lại thay đổi: "Ta thật sự có chuyện muốn nói với công chúa Bạch Vũ, chuyện này rất quan trọng!"
Dạ Quân Mạc thản nhiên ngồi lên ghế dựa: "Ngươi có thể nói với ta trước."
"Không được!" Âu Dương Diệp nói chắc như đinh đóng cột.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt lạnh như băng lộ ra cảm giác áp lực mười phần, khiến lòng Âu Dương Diệp giật mình, không kiềm được lui về phía sau một bước.
"Là không được, hay là không dám?" Dạ Quân Mạc thản nhiên hỏi: "Nếu ngươi không nói, cũng không cần nói với Bạch Vũ nữa."
Đồng tử Âu Dương Diệp co rụt lại, tức giận mắng to: "Ngươi đang giam lỏng công chúa? Ta biết ngươi không thật lòng với công chúa! Mệt công chúa còn không để ý nguy hiểm, tiến vào Tháp Thiên Ky vì ngươi!"
Sau khi Uyển Kỳ được phục sinh không bao lâu, ông ta lại rời khỏi tông môn, diendan – V.O, ra ngoài đã biết tin Bạch Vũ tiến vào Tháp Thiên Ky rồi.
Dạ Quân Mạc nghe ông ta mắng, chờ ông ta mắng xong, thản nhiên hỏi: "Ông không nói, ta có thể đi hỏi thê tử ông."
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Âu Dương Diệp phát hoảng, vội vàng chặn cửa.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng: "Ông cảm thấy ta sẽ làm gì? Ông chỉ có một vài bí mật muốn nói với Bạch Vũ, nhưng nếu tin ông nói ra khiến cho Bạch Vũ gặp chuyện, thê tử ông cũng không cần sống nữa."
Âu Dương Diệp bị dọa đến không nhẹ, yên lặng một lúc: "Sao ta có thể làm công chúa gặp chuyện không may? Có lẽ nàng biết sẽ phẫn nộ, nhưng chắc chắn có thể tiếp thu."
"Bây giờ không nhất định, Bạch Vũ mang thai rồi."
"Mang thai? Của ngươi?" Âu Dương Diệp sửng sốt một lúc thốt ra, nói ra đã hối hận.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng liếc nhìn ông ta: "Bây giờ ông có thể cân nhắc dứt khoát có nói hay không."
Vẻ mặt Âu Dương Diệp rối rắm, chuyện này rất dọa người a, tuyệt đối là một trong chân tướng bị che giấu của Sáng Thế Thần Điện khiến cho người phẫn hận, cùng một nhịp thở với Bạch Vũ, nhưng hiện tại ông ta cũng không thể cam đoan nói với Bạch Vũ có thể khiến nàng có gì không khoẻ không, ngộ nhỡ làm nàng bị động thai, ông ta có 100 cái mạng cũng không đền nổi.
"Thật ra, chuyện này là thê tử nói với ta, nàng ấy biết càng rõ ràng. Sau khi nàng ấy được phục sinh, ta từng hỏi nàng ấy vì sao lúc đó bị đuổi giết, kết quả nàng ấy nói với ta, nàng ấy phát hiện mẫu thân của Bạch Vũ, vị đứng đầu Thần Điện tiền nhiệm, nguyên nhân Bạch Phong chết." Âu Dương Diệp thở dài, nói.
Dạ Quân Mạc nhíu mày, Bạch Vũ vừa định điều tra nguyên nhân nương nàng chết, Âu Dương Diệp lại đưa tới cửa, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, đại khái là ông trời cũng không nhìn được, muốn để cho nguyên nhân Bạch Phong chết thấy được ánh mặt trời.
Âu Dương Diệp vừa nói xong, Dạ Quân Mạc đã sai Ám Lang dẫn Uyển Kỳ đến rồi.
Uyển Kỳ nhìn thấy Dạ Quân Mạc, vội vàng nắm chặt hai tay, trên mặt giống như bị quét lên một tầng sơn trắng, trắng bệch không có chút máu.
Âu Dương Diệp vội vàng kéo bà đến bên cạnh, ôm lấy vai bà: "Đừng sợ, có chuyện gì nàng cứ nói đi."
Uyển Kỳ cúi đầu, giọng nói có chút run rẩy nói với Dạ Quân Mạc.
Năm đó lúc bà hái thuốc ở Dược Viên, trong lúc vô tình phát hiện một cái hộp ở phía dưới một cây dược liệu, mở ra lại thấy là ngọc giản (một loại thư tín viết trên ngọc) của một Tôn chủ Thượng Quan gia để lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...