Bạch Vũ thả con dấu vào lại trong hộp một lần nữa, cẩn thận thu hộp vào trong nhẫn Bách Vũ. Vừa quay đầu lại, các vị Trưởng lão và Dạ Vương, Phượng Vương, Ảnh Vương tới làm chứng đều ngây ngốc nhìn.
Ai có thể nghĩ đến tổ tiên và người đứng đầu Sáng Thế Thần Điện lại có một đoạn tình cảm như vậy? Mà Bạch Vũ còn vừa vặn là nữ nhi người ta, đừng nói tổ tiên bài xích, ước gì nhanh chóng nhận thức. Bảo vật lúc trước ông định ra, đại khái chỉ có huyết mạch Sáng Thế mới lấy được?
“Sao tổ tiên lại làm như vậy? Chúng ta và Sáng Thế Thần Điện là tử địch, vì sao...” Phượng Vương vẫn không cam lòng.
Ám Lân lạnh lùng liếc bà ta một cái: “Ngay cả lời tổ tiên nói cũng tra hỏi, xem ra ngươi không muốn ở lại Ám Dạ Đế Quốc rồi.”
Phượng Vương phục hồi tinh thần lại, sắc mặt đại biến: “Không, ta không có ý này.”
Ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh lùng đảo qua bọn họ: “Hẳn là mọi người đều hiểu ý của tổ tiên, Sáng Thế Thần Điện phải quy thuận chúng ta, hoặc là bị hủy diệt!”
Ám Lân gật đầu: “Ai hại chúng ta thì tìm người đó báo thù. Thượng Quan gia nắm giữ Sáng Thế Thần Điện nhiều năm, dựa vào huyết mạch Sáng Thế che chở, hoành hành ngang ngược ở thiên hạ, ngay cả đời sau của Thần Sáng Thế cũng hãm hại, quả thực là tự mình đi vào đường chết. Bọn họ không có được sự che chở, sớm hay muộn cũng sẽ bị giết ở trong tay chúng ta.”
“Linh Vương nói rất đúng.”
“Không sai, tổ tiên chính là ý này.”
Mọi người nghị luận ào ào, đồng ý gật đầu, Phượng Vương cũng không thể nói gì hơn. Chỉ có Dạ Vương vẫn còn đang ở cõi thần tiên, sau một lúc lâu vẫn thẫn thờ.
“Cữu cữu còn có vấn đề?” Dạ Quân Mạc mở miệng hỏi.
Dạ Vương phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: “Không, không có vấn đề. Thánh Quân nhanh dẫn Vương Hậu trở về nghỉ ngơi đi.”
Dạ Quân Mạc vẫy tay cho mọi người lui, dẫn Bạch Vũ trở về tẩm điện.
Vội hơn nửa đêm, Bạch Vũ chưa buồn ngủ, chỉ là hơi đói.
Dạ Quân Mạc lấy điểm tâm tới đút nàng, Bạch Vũ dựa vào đầu giường, vừa cắn điểm tâm, vừa nói thầm: “Chắc chắn nương ta qua đời là do Thượng Quan gia và Ngọc gia giở trò quỷ, chỉ là rốt cuộc là ai làm thì không rõ.”
Muốn hại chết một người có thai đứng đầu Sáng Thế Thần Điện cũng không phải là một chuyện dễ dàng, Bạch Vũ không tin mẫu thân sẽ lơ là đến mức để một hai người hãm hại, tuyệt đối là một loạt kế hoạch chu đáo.
“Nàng muốn tra?”
“Ừ, chỉ là cách lâu như vậy, ngay cả Thạch cô cô cũng đã chết, cũng không biết có thể tra được không.” Bạch Vũ than thở.
“Đừng thở dài, cục cưng sẽ không vui.” Dạ Quân Mạc sờ sờ trán Bạch Vũ, cười nói.
Bạch Vũ lập tức nén lại, giữ vững tinh thần tiếp tục cắn điểm tâm.
“Thật ra nàng muốn tra, cũng không phải là không thể được, ngoại trừ Thạch cô cô, chắc chắn sẽ còn có người biết chuyện năm đó.”
“Sẽ sao?” Bạch Vũ thật nghi ngờ, Thượng Quan gia làm việc luôn luôn ngoan tuyệt, giết người diệt khẩu là chuyện thường, thà rằng giết lầm 1000 cũng sẽ không bỏ qua một người. Làm loại chuyện giả dối này, chắc chắn người biết được đã sớm bị diệt khẩu rồi.
“Không thử làm sao mà biết? Năm đó lúc nàng bị giết, Ngọc Ưu Liên vận dụng hơn trăm tên đệ tử tinh anh, sau đó còn có thể giết toàn bộ những người này? Chắc chắn chuyện nương nàng cũng sẽ có một vài tâm phúc của bọn họ biết được.” Dạ Quân Mạc thấy Bạch Vũ ăn xong rồi, lại cầm một khối cho nàng: “Nàng tính khi nào chuẩn bị đi gặp hộ vệ Phượng Hoàng?”
“Không vội đi, chờ cục cưng ra đời rồi nói sau.” Bạch Vũ lại ăn một khối điểm tâm.
“Ừ... cũng tốt.” Dạ Quân Mạc phục hồi tinh thần lại: “Nàng ăn mấy khối rồi?”
Bạch Vũ sửng sốt, qua một lúc như vậy, nàng đã ăn luôn năm khối điểm tâm rồi.
Dạ Quân Mạc đen mặt: “Không được ăn nữa, ăn nhiều như vậy, nàng không biết là căng bụng sao?”
Hắn muốn nuôi nàng cho béo một chút, nhưng gần đây nàng rất ham ăn, khiến hắn có chút kinh hách. Bạch Vũ chu miệng, còn không phải đều là chàng đút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...