Edit: V.O
Sau khi ba người cất bước, Ám Hồ đi ra từ sau sảnh đường, nhìn Ám Lân: "Ngươi có nắm chắc không cần Thánh Quân ra mặt cũng có thể giải quyết chuyện lời đồn?"
Nói là lời đồn, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng thật ra là sự thật. Chính vì là sự thật, mới không dễ giải quyết.
"Thánh Quân không thể ra mặt, ngươi cũng không thể thay Thánh Quân ra mặt. Cho dù ai trong các ngươi ra ngoài cũng có thể bị nhìn thấu, chỉ có thể dùng biện pháp khác." Ám Lân u lãnh nheo mắt lại, khóe miệng gợi lên một chút thâm ý: "Thật ra chuyện lời đồn nhảm gì gì đó, chỉ cần ba vị Vương không tin, vẫn giải quyết rất đơn giản."
Ám Hồ nháy mắt mấy cái: "Ngươi nghĩ phải làm sao bây giờ?"
"Nếu lời đồn đã bay đầy trời, dứt khoát truyền càng kỳ lạ hơn một chút." Ám Lân đã dự tính trong lòng trước nói.
"Ám Lân đại nhân, Ám Ưng đại nhân trở lại." Lúc này, một ám vệ đến nhỏ giọng bẩm báo.
Ám Lân biến sắc, lập tức cùng Ám Hồ đến mật thất.
...
Bạch Vũ cảm thấy hình như nàng đã ngủ rất lâu, ngủ sao cũng không đủ, mãi đến khi cảm thấy bên tai có giọng nói đang gọi nàng, mới giãy giụa tỉnh lại.
Mở mắt, thấy chính là Tử Như, Ám Lân, Ám Ưng và Ám Hồ đứng ở bên cạnh, vẻ mặt vui vẻ nhìn nàng: "Bạch Vũ, ngươi đã tỉnh! Cảm thấy như thế nào?"
"Không tồi, Dạ Quân mạc đâu?" Bạch Vũ không phát hiện Dạ Quân Mạc, có chút hoảng hốt.
Tử Như vội vàng đỡ lấy nàng: "Vực Chủ, người cẩn thận một chút."
"Ta không sao, chỉ là đầu có chút choáng váng." Nàng giơ tay lên, nhìn vết thương nhợt nhạt trên cổ tay, có lẽ là đã mất máu quá nhiều. Chảy quá nhiều máu, cho nên ngất đi, cũng không kỳ lạ: "Dạ Quân Mạc đâu? Hắn ở đâu? Hắn ổn chưa?"
"Linh hồn của Thánh Quân đã trở về thân thể, chỉ là vẫn đang ngủ mê, nghỉ ngơi một đoạn thời gian sẽ không có việc gì." Mặt mày Ám Ưng hớn hở nói.
Lúc ấy thấy Thánh Quân tử khí nặng nề đích thực khiến hắn bị sợ không nhẹ, cả đầu nghĩ Thánh Quân vẫn phải chết! Không nghĩ tới Bạch Vũ lại không tiếc toàn bộ cứu sống Thánh Quân, diendan – V.O, khởi tử hồi sinh! Quả thực chính là kỳ tích!
"Ta đi xem hắn." Bạch Vũ lập tức muốn xuống giường.
Mọi người vội vàng ngăn cản, Tử Như vội vàng ngăn nàng lại, còn ấn nàng trở lại trên giường.
"Làm gì?" Bạch Vũ không hiểu ra sao.
"Vực Chủ, chính người cũng là Y Sư, cũng quá không quan tâm đến thân thể của chính mình rồi? Người không phát hiện gần đây có cái gì không đúng sao?" Tử Như nén giận trừng mắt.
Có cái gì không đúng sao? Không phải là đã mất máu quá nhiều nên hôn mê sao? Nhưng nói ra quả thật có điểm không đúng, tốt xấu nàng đã là Triệu hoán vương giả, sao thân thể còn có thể yếu như vậy? Lần này tuy chảy nhiều máu, nhưng cũng không đến mức ngất đi chứ?
Chẳng lẽ lúc trước cố gắng vượt qua kiếp nạn sinh tử ở Tháp Thiên Ky, tinh thần mệt mỏi, còn chưa hoàn toàn khôi phục?
Bạch Vũ khó hiểu nháy mắt mấy cái: "Không phải ta mất máu quá nhiều sao?"
"Mất máu quá nhiều cũng không đến mức hôn mê, Y Sư nói là người mang thai, đã hai tháng rưỡi rồi!" Tử Như cười tít mắt nói.
"Cái gì?" Bạch Vũ giống như là nghe được chuyện gì không thể tin được, nhìn về phía ba người Ám Lân.
Ám Lân, Ám Ưng, Ám Hồ liên tục gật đầu, mắt đều cười đến không còn nhìn thấy.
Bạch Vũ mang thai, thai chính là hài tử của Thánh Quân! Cuối cùng Thánh Quân cô độc vạn năm cũng sắp có hài tử! Đợi cho bảo bảo được sinh ra, sẽ phải gọi bọn họ một tiếng thúc thúc.
Hơn nữa ngày Bạch Vũ mới kịp phản ứng sờ mạch đập của chính mình, tâm tình kích động khiến nàng sờ soạng một lúc lâu cũng không ra được. Nhưng Y Sư nói mang thai hẳn là không sai rồi.
Hai tháng rưỡi, tính tính ngày, không phải là tối hôm trước ngày đến Tháp Thiên Ky à?
Giày vò ở trong Tháp Thiên Ky thành như vậy cũng không có chuyện, bảo bảo thật sự là ngoan cường. Cũng bởi vì Dạ Quân Mạc che chở nàng rất kỹ, không để cho nàng chịu trọng thương gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...