Edit: V.O
Trong phòng ngủ, Bạch Vũ đã sớm đã tỉnh lại, nhìn Dạ Quân Mạc yên tĩnh ngủ say, trái tim co rút một chút, bắt đầu chuẩn bị phục hồi thân thể như cũ cho hắn.
Trái tim của Dạ Quân Mạc vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, được bảo tồn trong nhẫn Bách Vũ của nàng, hơn nữa có linh khí của tinh thể cực phẩm bảo vệ, không có vấn đề gì. Nhưng phục hồi trái tim như cũ không phải là cứ đặt tim trở lại trong ngực Dạ Quân Mạc là được.
Chuyện này thật là một chuyện cực kỳ phiền phức, Bạch Vũ cũng chưa nghĩ ra nên phục hồi trái tim Dạ Quân Mạc như cũ như thế nào, cả người vô cùng buồn bực nằm úp sấp ở trên bàn tìm kiếm trí nhớ trước kia.
Đúng là nàng đã xem qua hơn một nửa sách trong Tháp Ngũ Hành, rất nhiều sách thuốc cao thâm đều là nàng rảnh rỗi lấy ra đọc chơi.
Nàng nhớ rõ hình như có nói qua nội tạng bị tổn hại thì nên dùng dược liệu gì, nên xử lý như thế nào, nhưng kia đều là chỉ người sống, hình như chưa nói người chết nên làm cái gì.
Bây giờ nàng đang lo lắng cho dù tiếp tục đút thuốc cho Dạ Quân Mạc, cũng không nhất định có thể có hiệu quả.
Nàng đang nghĩ ngợi, Ám Ưng bưng hộp đựng thức ăn đi vào.
Bạch Vũ không yên lòng mở hộp đựng thức ăn ra, hỏi cũng không có hỏi liền trực tiếp ăn.
Ám Ưng ở một bên khóe miệng rút gân, muốn nhắc nhở, lại chưa kịp. Đợi cho Bạch Vũ hồn bay lên trời ăn sạch một hộp điểm tâm, mới hồi phục tinh thần lại sờ sờ bao tử: "Ừm, điểm tâm không tệ, ăn rất ngon. Kêu phòng bếp làm một chút nữa đi."
"... Đây là Nam Môn Tư đưa đến cho Thánh Quân."
Đầu lông mày Bạch Vũ giương nhẹ: "Nam Môn Tư? Thì ra là nàng ta, dù sao bây giờ Dạ Quân Mạc cũng không ăn được, diendan – V.O, ta ăn thay chàng ấy cũng vậy."
"..." Cũng vậy. Chỉ cần không nói ra cũng không ai biết, chỉ sợ ngày mai nàng ta vẫn còn tới.
"Nếu nàng vẫn mang đồ tới thì nhận đi, tay nghề của nàng ta lại thật không tệ, không cần lãng phí."
Ám Ưng không nói gì bưng hộp trống không định đi, bỗng nhiên Bạch Vũ gọi hắn lại: "Ta cần một chút dược liệu, ngươi xem có thể cầm tới giúp ta không."
"Cực kỳ quý giá sao?"
"Có vài loại có vẻ hiếm có." Bạch Vũ nói xong đưa một tờ thật dài cho Ám Ưng.
Ám Ưng chấn kinh cười toe toét: "Cần nhiều dược liệu như vậy sao?" Mặt trên này có ít nhất hơn trăm loại dược liệu, mở một tiệm thuốc cũng đủ!
"Đúng, những thứ này cũng là dược liệu có thể khôi phục thăng cấp, chữa trị thân thể, loại nào mà ta không biết tác dụng, chỉ có thể cầm một dạng tới thử." Bạch Vũ cũng cực kỳ bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Dạ Quân Mạc không có sức sống.
Ngươi định thí nghiệm thuốc trên người Thánh Quân sao? Vây cũng sẽ có thể gặp chuyện không may!
Ám Ưng một đầu vạch đen, lại nói cũng không phản bác được gì, thật ra bây giờ Dạ Quân Mạc không có gì khác như đã chết, nếu Bạch Vũ không kiên trì nàng có thể cứu sống Dạ Quân Mạc, hắn sẽ phải tuyệt vọng.
Từ trong viện ra ngoài, Ám Ưng lập tức giao cho Ám Lân, hành động của Ám Lân rất nhanh, không nói hai lời lấy tất cả dược liệu trong tông môn đưa đến chỗ Dạ Quân Mạc, không đủ trực tiếp thu thập ở khắp nơi trên Đại lục Hiên Thổ.
Vài loại hiếm có thì ra lệnh cho Ám Hồ trực tiếp mang đến từ trong quốc khố của Ám Dạ Đế Quốc.
Có dược liệu, Bạch Vũ không keo kiệt nghiền nát những dược liệu này thành bột phấn, cẩn thận thử từng loại từng loại dùng cho Dạ Quân Mạc, nhìn thấy một loại cuối cùng kia có thể hiệu quả đối với thân thể Dạ Quân Mạc hiện giờ.
Nàng sử dụng vô cùng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới thân thể Dạ Quân Mạc, bản thân những dược liệu này cũng là tuyệt phẩm trị liệu tràn ngập sức sống, cho dù làm cơm ăn cũng không có chỗ xấu gì.
Bạch Vũ đang vắt hết óc cân nhắc dùng thuốc, Nam Môn Tư cũng đang vắt hết óc muốn hỏi thăm tin tức.
Nàng ta sẽ không giống như tỷ tỷ nàng ta, dưới tình huống không rõ liền tùy tiện xông vào, ngộ nhỡ Thánh Quân thật sự không có trở ngại gì, nàng ta xông vào dẫn đến Thánh Quân không thích, tuyệt đối sẽ cùng một kết cục với Nam Môn Tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...