Edit: V.O
Dạ Quân Mạc nhìn bộ dạng Thượng Quan Vân Trần tức giận đến giậm chân, lại yên tâm.
Hắn và Thượng Quan Vân Trần đấu nhiều năm như vậy, tự nhận coi như hiểu biết Thượng Quan Vân Trần. Vị này đặc biệt thích che giấu cảm xúc của chính mình, cho dù muốn biểu hiện ra một bộ khí thế Điện Chủ cao thâm khó dò, nhưng cứ luôn luôn che giấu thì không tốt, hơi bất mãn một chút sẽ tức giận, tâm tính không ổn định, nếu không phải như vậy, vạn năm trước cũng sẽ không dễ dàng bị Ngọc Ưu Liên mê hoặc như vậy.
Lúc này, Thượng Quan Vân Trần tức giận gần chết, hiển nhiên tình hình của Bạch Vũ không tệ, nhưng một ngày Bạch Vũ còn chưa ra ngoài, liền một ngày không thể yên tâm.
Hắn đã điều tra tường tận tình huống bên trong Tháp Thiên Ky từ lâu, cả tòa tháp chia làm bảy phần và 365 loại cơ quan khác nhau, là do mười Luyện Khí Đại Sư của Sáng Thế Thần Điện mất hơn trăm năm mới thiết kế và đúc ra được.
Trong đó, năm vị đã qua đời, bản thiết kế cơ quan bên trong cũng đã bị Thượng Quan Vân Trần hủy đi từ lâu, ngoại trừ Thượng Quan Vân Trần, không còn ai rõ bố cục bên trong, cho dù là hắn đi vào, cũng phải kéo toàn thân thối lui.
Biểu cảm Dạ Quân Mạc nghiêm trọng, thấy bộ dạng Thượng Quan Vân Trần chửi ầm lên từ cửa sổ rất xa, một lúc lại yên tĩnh lại, thì thào không biết đang nói cái gì, thật sự không nhìn thấy được rõ lắm.
Dạ Quân Mạc hơi nhíu mày, cong ngón tay búng ra, bắn một viên linh khí có hình dạng hạt châu trong suốt vào trong phòng Thượng Quan Vân Trần không phát ra một tiếng động nào.
Hạt châu trong suốt kia thật giống như con mắt ở cự ly gần, thấy rõ ràng toàn bộ căn phòng của Thượng Quan Vân Trần, mà chính Thượng Quân Vân Trần đang tập trung liên hệ với Tháp Thiên Ky lại không phát hiện ra một chút gì.
Dạ Quân Mạc tiếp nhận cảnh tượng linh khí truyền lại, liền nhìn đến sắc mặt Thượng Quan Vân Trần xanh mét, biểu cảm đầy nổi nóng hoàn toàn viết ở trên mặt, nhưng rất nhanh lại kiên trì ép cơn tức xuống: "Bạch Vũ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng cho ngươi xông qua như vậy sao? Cơ quan trong Tháp Thiên Ky, ngươi còn chưa thật sự hiểu biết đâu!"
Hắn ta nhắm mắt lại, nhìn chằm chằm Bạch Vũ đi vào trong một vùng mê cung.
Bạch Vũ không phải nghiện tìm đường, nhưng cũng không quá tâm đắc lắm với việc nhận ra dường đi, mê cung có thể xem như là nơi nàng cực kỳ ghét, càng chưa nói mê cung động một cái sẽ có lửa bốc lên, đao nhọn, mũi tên nhọn bay loạn xạ.
Nàng mơ mơ màng màng không biết đi qua bao lâu, mỗi lần đều cảm thấy giống như sắp ra ngoài được, thì sẽ lập tức lại lạc đường.
Sau khi thử vài lần, cuối cùng Bạch Vũ khẳng định, mê cung này không chỉ có cạm bẫy trùng điệp, vách tường còn có thể chuyển động.
A! Mê cung lớn như vậy, còn đổi tới đổi lui, diendan – V.O, vậy phải đi đến lúc nào mới có thể ra ngoài? Bạch Vũ chửi "mẹ nó" ở trong lòng, rẽ một cái, lại gặp phải một người sống!
Không phải Diệt, mà là một thiếu niên vô cùng có phong độ tri thức, đang cầm một cây quạt đứng ở nơi đó quạt quạt, một bộ ôn tồn lễ độ, ngọc thụ lâm phong. Nhưng thực tế toàn thân hắn ta bị quấn đầy dây, cả người bị bọc trên một gốc cây khổng lồ, chỉ có mặt và nửa người trên lộ ra, tư thế vô cùng quái dị.
"Ai nha nha, đã lâu không thấy người sống rồi!" Hắn ta nhìn Bạch Vũ, hai mắt phát sáng, giống như ăn mày đã lâu không ăn cơm, nhìn thấy thịt ba chỉ thơm ngào ngạt.
Bạch Vũ bị hắn ta nhìn, nhịn không được sợ run cả người: "Ngươi là ai?"
"Ta? Ta không nhớ rõ. Ta chỉ nhớ sau khi ta chào đời vẫn luôn ở nơi này, phải rất lâu mới có thể nhìn thấy một người sống cũng y như ngươi." Thiếu niên cười tít mắt cắn cây quạt.
"Vậy ngươi có biết đi ra khỏi mê cung này như thế nào không?" Bạch Vũ thử thăm dò, trong lòng âm thầm cân nhắc, luôn ở tại mê cung? Rốt cuộc người này là ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...