Edit: V.O
Bạch Vũ đen mặt: "Ta xem huynh ấy là ca ca nha, sao ta có thể thành thân với huynh ấy đây? Đợi ta chữa khỏi cho Thạch cô cô, cô cô biết chúng ta thành thân, là được rồi."
Tâm tình Dạ Quân Mạc mới vừa bay lên lại rớt xuống, có lẽ Thạch cô cô của nàng sẽ không đồng ý?
Nhưng biết Bạch Vũ sẽ không thành thân với Thượng Quan Vân Trần, tâm tình của hắn tốt hơn nhiều, đi với Bạch Vũ một chuyến đến chỗ Thiên Sơn Long Tuyền, tìm được hai môn phái mà Thượng Quân Vân Trần nói đến.
Sau đó dùng linh thuật linh phẩm giá trị rất cao và dược liệu bằng 2000 năm đổi lấy đủ nước Thiên Sơn Long Tuyền và hoa Thiên Nguyên.
Đợi đến lúc Bạch Vũ trở về sắc thuốc cho Thạch cô cô một lần nữa, còn nói với Điện Chủ Thượng Quan cực kỳ chân thành là sẽ không thành thân với Thượng Quan Vân Trần. Lúc đó nàng thật sự cực kỳ đơn thuần, cho rằng nàng nói như vậy, người khác cũng sẽ không gò ép.
Bạch Vũ cười khổ một cái, nhìn Tiền Trần Huyễn Kính ở trên không trung, quả thật Thượng Quan Vân Trần không gò ép, hắn ta tức giận gần chết, cầm lấy vò rượu ra vẻ uống rượu giải sầu.
Ngọc Ưu Liên lại xuất hiện: "Không cần thiết phải buồn rầu như vậy chứ? Đây đều là chuyện đã đoán được từ lâu, muội ấy không thích ngươi, tự nhiên sẽ không ủy khuất chính mình gả cho ngươi. Muội muội này của ta giỏi nhất chính là đả thương trái tim người khác, người khác bị thương còn không tự biết..."
"Đủ rồi! Ngươi tới chế giễu à? Cút cho ta!" Thượng Quan Vân Trần cầm lên một vò rượu, đập nát bay về phía Ngọc Ưu Liên.
Ngọc Ưu Liên né tránh dễ dàng, vò rượu chia năm xẻ bảy trên mặt đất, rượu bắn tung tóe. Quần áo của Ngọc Ưu Liên vẫn không cẩn thận bị bắn vào vài giọt, nàng ta hơi nhíu mày, sắc mặt tối xuống, cười lạnh lùng: "Ngươi uống rượu giải sầu ở đây thì có tác dụng cái rắm gì? Chẳng lẽ không nghĩ lại nên xoay chuyển như thế nào?"
"Xoay chuyển? Ngươi đang nói giỡn." Thượng Quan Vân Trần cười nhạo một tiếng: "Vừa rồi ngươi còn nói Bạch Vũ không thích ta, đã không có tình cảm thì muốn xoay chuyển như thế nào?"
"Ta nói ngươi đi xoay chuyển tình cảm lúc nào vậy hả? Thứ ngươi cần nghĩ đến chính là Sáng Thế Thần Điện!" Ngọc Ưu Liên đi đến bên cạnh hắn ta, một tay quăng vò rượu trong tay hắn ta đi, nâng mặt hắn ta.
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần đỏ bừng, mắt say lờ đờ mê ly nhìn chằm chằm Ngọc Ưu Liên: "Có ý gì?"
"Sớm hay muộn thì Bạch Vũ cũng phải xuất giá, đến lúc đó, không cần nói ngươi là người của Bạch Vũ, mà ngay cả địa vị ở Sáng Thế Thần Điện cũng không còn."
Thượng Quan Vân Trần giật mình một cái, nhất thời tình táo một chút. Diendan – V.O. Đúng vậy, bây giờ vẫn chỉ là chuyện Bạch Vũ không gả cho hắn, nếu về sau Bạch Vũ thành thân, nói không chừng địa vị của bọn họ ở Sáng Thế Thần Điện đều có lẽ sẽ không đảm bảo được rồi.
Hiển nhiên Bạch Vũ không coi trọng bọn họ, đối xử với một tôi tớ như Thạch cô cô - người chỉ hầu hạ mẫn thân nàng còn tốt hơn gấp trăm lần so với bọn họ, trong mắt Bạch Vũ, bọn họ tính là cái gì?
"Ngươi nghĩ ra cách gì?" Thượng Quan Vân Trần hỏi.
Ngọc Ưu Liên nhếch khóe môi mê hoặc, cười đẹp đẽ, lộng lẫy, vô cùng thuần khiết: "Bạch Vũ có thể có địa vị cao như vậy ở Sáng Thế Thần Điện là vì cái gì? Không phải là bởi vì nàng ta có huyết mạch Thần Sáng Thế? Trừ lần đó ra, nàng ta còn có cái gì? Cái gì cũng không có thì nàng ta chỉ là một nữ hài vô tri (không biết gì cả, không có tri thức) và ngang tàn!"
Thượng Quan Vân Trần nhíu mày: "Ngươi không phục? Cũng đúng, ngươi và muội ấy cùng cha khác mẹ, bản thân muội ấy được hưởng huyết mạch, ngươi thì cái gì cũng đều không có, chỉ một điều này thì ngươi có thể thành công sao."
Ngọc Ưu Liên nắm được áo Thượng Quan Vân Trần: "Không, ta có thể đoạt được, chỉ cần ngươi giúp ta!"
Thượng Quan Vân Trần ngạc nhiên: "Đoạt? Ngươi muốn huyết mạch Thần Sáng Thế? Sao có thể?"
"Đương nhiên là có thể! Chẳng lẽ ngươi không biết có một loại bí thuật đoạt lấy linh mạch của người khác sao?" Ngọc Ưu Liên nhếch môi cười, dựa vào trên người Thượng Quan Vân Trần, ôm cổ hắn ta: "Chỉ cần ngươi giúp ta, ta có thể lấy được linh mạch của Bạch Vũ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...