Edit: V.O
"Đáng tiếc chính là người của ngươi." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt liếc nhìn Thượng Quan Vân Trần: "Ta vẫn thấy rất kỳ lạ, vì sao năm đó ngươi lựa chọn trợ giúp Ngọc Ưu Liên hại chết Bạch Vũ. Khi đó ngươi là vị hôn phu của Bạch Vũ, sau khi ngươi lấy nàng ấy là có thể lập tức mượn thân phận của nàng ấy nắm cả Sáng Thế Thần Điện trong tay, cho dù các ngươi không có tình cảm, ngươi cũng không cần phải giết nàng ấy."
Đột nhiên, vẻ mặt Thượng Quan Vân Trần âm trầm, nụ cười ở khóe miệng biến mất không còn một mảnh, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ vô song của Dạ Quân Mạc, châm chọc: "Ngươi thật sự không biết nguyên nhân sao? Nếu không vì ngươi, ta sẽ giết Bạch Vũ?"
Đáy mắt Dạ Quân Mạc hiện lên sắc bén, sát ý bắt đầu chuyển động: "Vì Bạch Vũ yêu ta, ngươi mới muốn giết nàng ấy?"
"Không sai!" Thượng Quan Vân Trần cười lạnh: "Tuy ta ghét tính tính đơn thuần, ngu ngốc của nàng ta, nhưng ta không thể không thừa nhận, ở mặt nào đó, nàng ta tại bướng bỉnh ghê gớm, một khi nhận định thì tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Khi ta biết nàng ta yêu ngươi, ta liền biết nàng ta tuyệt đối sẽ không đồng ý gả cho ta nữa. Nếu nàng ta không gả cho ta, ta còn muốn nàng ta sống để làm gì?"
Dạ Quân Mạc dần dần nắm năm ngón tay lại, lạnh lẽo quanh thân khiến cho không khí đều ngưng tụ thành âm u, lạnh lẽo.
Không có giá trị lợi dụng liền giết nàng, rốt cuộc vì sao Bạch Vũ lại muốn che chở những tên vô lại lòng lang dạ sói như các ngươi?
"Sao nào, muốn ra tay với ta, giết chết ta ở đây? Chúng ta đều là Thần Hoàng, ngươi không chắc là đối thủ của ta. Mà còn..." Nụ cười của Thượng Quan Vân Trần càng thêm suồng sã: "Đừng quên lúc trước chúng ta thương lượng đã dùng khế ước máu, chung sống hòa bình trong lúc Thần Vực mở ra."
Hắn ta nâng tay khoát lên vai Dạ Quân Mạc, vỗ vỗ cực kì thân cận: "Đừng nghĩ ra tay với ta, hiểu không?"
Dạ Quân Mạc khép hờ đôi mắt giống như thủy tinh đen, xẹt qua sắc bén thâm thúy, nụ cười ma quỷ, lạnh lẽo chớp lóe rồi biến mất," Ngươi dám khiêu khích ta càn rỡ như vậy, thì chắc chắn ta sẽ không ra tay với ngươi? Diendan – V.O Chẳng lẽ ngươi không biết, cho dù không ra tay, ta cũng có thể dễ dàng khiến cho ngươi đi tìm cái chết!"
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần hơi biến đổi, liền nhìn thấy Dạ Quân Mạc đứng dậy rời đi.
Hắn ta hơi nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy tay mình có chút ngứa, cúi đầu nhìn lên, tay trái hắn vỗ lên vai Dạ Quân Mạc đã sưng lên giống như móng heo.
"Dạ Quân Mạc! Ngươi dám hạ độc ta! Người đâu, mau truyền Y Sư!" Thượng Quan Vân Trần thầm hừ hừ chính mình quá sơ ý, Dạ Quân Mạc là Độc Sư, là Độc Sư đó! Sao hắn nhất thời đắc ý lại quên mất?
Hắn ta lập tức ăn Tẩy Độc Thảo vào, đi tìm Y Sư.
Trong Thần Vực, hai huynh đệ Luật Viên Giang trôi qua có chút thê thảm, không biết vì sao đột nhiên trời lại có tuyết rơi, còn càng rơi càng lớn.
Gần như giữa đầm lầy chỉ có tuyết bay, nhưng bên ngoài lại xuất hiện mưa đá, mưa đá to bằng đầu nắm tay từ trên trời giáng xuống, còn chứa linh khí rét thấu xương, không cẩn thận bị nện trúng một cái thì sẽ đầu rơi máu chảy.
Ngoại trừ Luật Viên Giang, mọi người còn lại đã xui xẻo bị nện trúng.
Luật Viên Kiệt ôm vết sưng trên đầu, lệ rơi đầy mặt oán giận với đại ca mình: "Đại ca, nếu không thì chúng ta ra khỏi nơi này trước đi, Tẩy Độc Thảo của chúng ta cũng sắp bị dùng hết, chướng khí (khí độc) cũng rất lợi hại."
"Không có Tẩy Độc Thảo thì nhanh chóng đi hái, giết Bạch Vũ là mệnh lệnh, tất phải chấp hành." Luật Viên Giang nói chắc như đinh đóng cột.
"Được rồi." Luật Viên Kiệt bất đắc dĩ phân phó vị đồng đội bị mất cánh tay kia đi ra ngoài hái ít Tẩy Độc Thảo về.
Luật Viên Kiệt thật sự không muốn tiếp tục ở đây nữa, cho dù Tẩy Độc Thảo có thể chống lại được chướng khí, nhưng khí độc vẫn khiến cho bọn họ bị ảnh hưởng, trong hoàn cảnh như vậy, rất khó phát huy toàn bộ thực lực.
Luật Viên Kiệt thật sự không rõ vì sao đại ca nhất định phải cứ diệt trừ Bạch Vũ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...