Edit: V.O
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đứng ở lầu 3 nhìn sân phía trước bị chìm ngập, trợn mắt há hốc mồm: "Đây là Thiên Địa dị tượng? Sớm biết vậy thì đến Vực Thanh Trần triệu hoán rồi."
Để cho lũ lụt nhấn chìm Vực Thanh Trần đi.
Dạ Quân Mạc thờ ơ ngắm nghía bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Bạch Vũ: "Thật ra cũng không tệ, nhiều nhất là ba ngày, nước lũ sẽ chảy về các Vực khác, sẽ giảm đi rất nhanh. Vòng tay ta tặng cho nàng đâu?"
Bạch Vũ bĩu môi: "Kéo đứt rồi, đã mài thành phấn hạ độc Mộc Thiên Tịch."
Nàng vươn bàn tay nhỏ về phía Dạ Quân Mạc: "Vậy tặng lại một cái nữa."
"Thích?"
"Đương nhiên thích, chàng làm, ta đều thích." Bạch Vũ cười tít mắt nói.
Dạ Quân Mạc buồn cười xoa xoa sợi tóc mềm mại của Bạch Vũ, lấy ra một cái lắc tay bằng hạt đậu đỏ tinh tế từ trong lồng ngực, đeo lên trên cổ tay Bạch Vũ.
Bạch Vũ ngạc nhiên: "Thật sự có?"
"Ừm, trong khoảng thời gian ru rú dưỡng thương ở trong phòng, rảnh rỗi không có việc gì làm nên làm một cái." Dạ Quân Mạc cũng vươn tay về phía Bạch Vũ: "Có đáp lễ không?"
"À... có." Bạch Vũ tìm trong nhẫn Bách Vũ một lúc lâu, muốn tìm ra chút gì đó không giống bình thường cho Dạ Quân Mạc.
Nhưng lục lọi một lúc lâu, ngoại trừ dược liệu thì chỉ có thuốc độc bên trong, còn hầu hết là Dạ Quân Mạc cho nàng, lại tặng trở lại, Bạch Vũ có chút xấu hổ.
Thứ duy nhất không giống bình thường chính là đá không gian Quy Ninh, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch đã lười biếng tựa vào gần tảng đá không muốn rời đi. Nàng muốn đưa cho Dạ Quân Mạc, đoán chừng Dạ Quân Mạc cũng sẽ không nhận.
Cuối cùng, tìm một lúc lâu, Bạch Vũ lấy tảng đá lớn màu đen toàn bộ là độc ra: "Cái này tặng cho chàng."
Dạ Quân Mạc: "..."
"Chàng đừng xem thường thứ này, nó còn độc hơn so với bất kỳ thuốc độc nào ta từng nhìn thấy, bao gồm cả Đoạn Hồn!"
Đoạn Hồn lợi hại, không màu không vị, hạ độc bí mật, không có thuốc nào chữa được, bởi vậy Mộc Thiên Tịch mới cho Dạ Quân Mạc dùng loại độc này, nhưng Đoạn Hồn cũng không thể lập tức đưa người ta vào chỗ chết.
Tảng đá màu đen này tỏa ra khí độc có thể giết chết người ngay lập tức, dày đặc đến độ xác định có thể độc chết toàn bộ những người có trong trăm dặm quanh đây.
Lúc Bạch Vũ lấy ra, đặc biệt dùng linh khí cẩn thận bao bọc nó lại, giảm bớt khí độc tỏa ra ngoài.
Dạ Quân Mạc quan sát rất lâu: "Không vị, đầy màu đen, hít vào sẽ bị trúng độc, thú vị. Đây là độc gì?"
"Ta cũng không biết."
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Còn có loại độc nàng không biết?"
"Thế giới to lớn không thiếu những thứ kỳ lạ, ta cũng không thể biết hết toàn bộ. Không bằng bổ ra xem thử." Bạch Vũ luồng tay vào lấy dao găm Ngọc Kim Cương ra, chém xuống một nhát.
Tảng đá cũng không cứng rắn như Bạch Vũ nghĩ, ngược lại có chút mềm, sau khi bổ ra, một viên trân châu có màu đen ở giữa rơi ra, khí độc gần như quanh quẩn, ngưng tụ thành thực chất.
"Xem ra chất độc là do cái này sinh ra, là thứ tốt." Dạ Quân Mạc nhấc tay, linh khí cuốn hạt châu lại: "Nàng đem theo, về sau hạ độc thì dùng cái này."
Nhưng đồ vật chứa độc khiến cho người ta phòng tránh, e sợ còn không kịp chính là bảo bối đối với Độc Sư, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc quả quyết chia tảng đá ra, Bạch Vũ cầm viên trân châu, Dạ Quân Mạc nhận tảng đá màu đen.
"Khởi bẩm Thánh Quân, Linh Vương cầu kiến." Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng thị vệ bẩm báo.
Trong khoảng thời gian này, tình hình chiến đấu ở Vực Thanh Phong đã bắt đầu giằng co, mấy ngày cũng không thấy bóng dáng Mộc Thiên Tịch, Linh Vương có chút lo lắng, dứt khoát thừa dịp này trở về bẩm báo tình hình chiến đấu, thuận tiện cầm tinh thể thượng phẩm Ám Ưng đưa cho ông ta về.
Ai biết Vực Thanh Vũ lại xảy ra lũ lụt, lúc ông ta dẫn Tô Lăng Dung đội mưa như trút nước trở lại Phủ Vực Chủ, đã bị xối cho ướt sũng, sửa sang hơn nửa ngày mới yết kiến, vừa mới đến ngoài cửa liền nghe thấy Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc phân chia đồ vật chứa độc, khóe miệng bất giác co rút một lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...