Edit: V.O
"Không thể sao?" Bạch Vũ quay đầu lại.
"Hình như ngươi đã đồng ý với ta sẽ không nói chuyện này với Thánh Quân." Ám Lân cười tít mắt nói.
Bạch Vũ bĩu môi: "Nói thì thế nào? Dạ Quân Mạc sẽ không để ý."
"Ngươi chắc chắn? Nếu Thánh Quân vui vẻ để cho ngươi biết người vì ngươi mà thiếu chút nữa bị đánh chết, vậy thì vì sao chưa từng nói chuyện này với ngươi?"
Bạch Vũ lại không phản bác được, chơi xấu đúng lý hợp tình: "Ta không nghĩ đi nói cho chàng, chỉ là đột nhiên muốn đi tìm chàng để trò chuyện, không được sao?"
Bây giờ, nàng muốn ôm lấy Dạ Quân Mạc, mặc dù không nói một chữ nào, yên lặng dựa vào là được rồi.
"Được, vừa lúc ta cũng có chuyện đi tìm Thánh Quân, không bằng cùng đi?" Ám Lân đứng lên tự nhiên, nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Bạch Vũ: "..."
Ngươi muốn nhìn ta, không cho ta đi nói lung tung. Lòng dạ hẹp hòi! Ta chỉ cảm động muốn đi tìm hắn làm nũng thôi.
Có Ám Lân đi theo, kế hoạch làm nũng của Bạch Vũ bị hụt, chỉ có thể kìm nén lòng tràn đầy cảm động, buồn bực đến ngồi bên cạnh Dạ Quân Mạc, trái lại Ám Lân chậm rãi nói, nghiêm túc bẩm báo.
"Lần này, việc hạ độc Vực Chủ Bạch Vũ là do một mình Từ Hải gây nên, ông ta trộm Yên Chi Tuyết từ ngoại quốc, mười hai ngươi giúp đỡ ông ta ở trong phủ là đệ tử thân tín của ông ta, mười bảy đệ tử khác cho biết, ba mươi thủ vệ tuần tra hôm đó lơ là nhiệm vụ, tùy tiện rời đi đến chỗ lân cận Tẩm cung."
Dạ Quân Mạc yên lặng nghe, sát khí trên người không cần tiền bạc cũng tỏa ra ngoài, trong mắt lóe lên sắc bén âm trầm: "Ngươi chắc chắn là hắn lén gây ra, không có những người khác sai khiến?"
Sát khí lạnh buốt của Dạ Quân Mạc ở trên đầu Ám Lân, dù vậy miệng hắn vẫn không đổi: "Vâng, thuộc hạ đã dùng hình phạt nghiêm khắc để tra khảo, dùng hết cách, hắn cũng chỉ nói là tự mình gây ra, không ai sai khiến."
Giọng điệu của Dạ Quân Mạc lạnh buốt, hỏi cực kỳ không khách sáo: "Ngươi giúp Tô Lăng Dung che giấu, có ích lợi gì?"
Dạ Quân Mạc hiểu rõ thủ đoạn của Ám Lân, nếu Ám Lân muốn tra khảo một người, tuyệt đối có thể tra hỏi được ngọn nguồn, còn tra hỏi được toàn bộ tám đời tổ tông.
Ám Lân cũng không che giấu: "Bẩm Thánh Quân, Tô Lăng Dung là nữ nhi của Linh Vương, là hòn ngọc quý trên tay mà ông ta yêu thương nhất. Vị Linh Vương này, đúng là do người phong, nhưng luôn luôn đứng ở bên người kia."
Bây giờ, nếu người động vào Tô Lăng Dung thì sẽ đắc tội với người kia, thế cục hôm nay của Ám Dạ Đế Quốc có thể nói là cân bằng năm hướng, mặc dù có người ép ở phía trên, nhưng một khi Linh Vương tạo phản, hoặc là lục đục với người sẽ không tốt.
Không phải ta muốn che chở cho Tô Lăng Dung, mà là không muốn nhìn Ám Dạ Đế Quốc rối loạn.
Đương nhiên, Dạ Quân Mạc hiểu ý của Ám Lân, cười lạnh một tiếng: "Được, một khi đã như vậy, đày ba mươi người lơ là nhiệm vụ kia xuống hạ giới, giết chết toàn bộ những người còn lại, đồ đệ và thuộc hạ của Kỳ Hải, một người cũng không được phép buông tha."
"Tuân mệnh." Ám Lân nhẹ nhàng thở ra, quả thật hắn sợ Dạ Quân Mạc cứng rắn muốn giết Tô Lăng Dung để báo thù cho Bạch Vũ. Lúc nào Thánh Quân nhà hắn cũng có thể giữ được bình tĩnh, cái gì cũng có thể nhẫn nhịn, chỉ riêng chuyện liên quan tới Bạch Vũ, luôn luôn là tình cảm chiếm ưu thế.
Ám Lân còn chưa kịp yên lòng, đã nghe thấy Dạ Quân Mạc kéo tay Bạch Vũ nói: "Bạch Vũ, bây giờ ta không thể giết nàng ta."
Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, có phần khó chịu, nhưng nhìn mắt Dạ Quân Mạc tha thiết mong chờ nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ không yên lòng, không nhịn được nở nụ cười.
Thân thể mềm nhũn rúc vào trong lòng hắn, sờ khuôn mặt tuấn tú của hắn, buồn bực lý sự: "Thôi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tha cho nàng ta một lần cũng không sao. Chỉ sợ nàng ta chưa từ bỏ ý định, cố chấp thích chàng, chàng nói xem chàng có bộ dạng đẹp như vậy để làm gì?"
Dạ Quân Mạc ôm lấy Bạch Vũ, lông mày thâm thúy nhếch lên: "Chuyện này không thể trách ta, nếu nàng ta híchnam nhân t như thế, ngày mai gả nàng ta cho nhi tử thứ ba của U Vương là được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...