Bạch Vũ con ngươi đáng yêu chợt lóe, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ:“Bọn họ nói ngươi là người Ám Dạ Đế Quốc, ngươi tên là gì?”
“.....”
”Ta thấy ánh mắt của ngươi đẹp giống như bầu trời đêm, ta gọi ngươi là Dạ được không?”
“.....”
”Ngươi như thế nào lại không nói lời nào? Ngươi đoán xem nếu ta đem ngươi giao cho Thượng Quan ca ca thì sẽ như thế nào? Thượng Quan ca ca luôn muốn
bắt một người để hỏi tình hình của Ám Dạ Đế Quốc.”
Dạ Quân Mạc vẫn như trước trầm mặc không trả lời.
”Ta cũng có thể không giao ngươi ra, ngươi đem đôi mắt cho ta, ta thả ngươi đi, được không?”
”Ngươi hiện tại có thể đem ta giao ra.” Dạ Quân Mạc lạnh lùng đáp lại.
Bạch Vũ bĩu môi, ngồi dựa vào bên người hắn: “Cư nhiên không dọa được ngươi. Được rồi, ta không cần đôi mắt của ngươi, ngươi chơi với ta, chờ chơi
xong rồi ta sẽ thả ngươi đi.”
”Cùng ngươi chơi?” Dạ Quân Mạc con ngươi thâm thúy lạnh lùng hiện lên một tia hoài nghi.
”Đúng vậy. Thượng Quan ca ca cùng Ngọc tỷ tỷ mỗi ngày đều bận rộn, cũng không biết bận cái gì, cũng chưa từng có thời gian chơi với ta. Cô cô thật ra có đi theo bồi ta, nhưng nàng luôn quản ta, ngươi chơi với ta được
không?”
Dạ Quân Mạc khóe miệng không đổi hơi run rẩy, đây là công chúa ta muốn ám sát? Một cô nương suy nghĩ đơn thuần?
Cuộc đối thoại vừa rồi ở ngoài động hắn nghe thấy được, biết được cô nương
tuyệt sắc trước mắt này chính là người mà hắn hao hết tâm tư, không tiếc lấy thân mạo hiểm, xông vào Sáng Thế Thần Điện muốn giết chết - công
chúa Bạch Vũ!
Nhưng hiện tại hắn lại hoài nghi quyết định giết
chết công chúa Bạch Vũ này có hay không chính xác? Giết nàng có vẻ không có tác dụng gì, nàng căn bản là mặc kệ mọi chuyện.
”Ta bị thương.” Dạ Quân Mạc thanh âm lạnh như băng nói.
”Không sao, nếu ngươi nguyện ý đi theo bồi ta, ta giúp ngươi trị. Ta là Y sư
tốt nhất của Sáng Thế Thần Điện, ngươi chờ ta trở về lấy dược.” Bạch Vũ
cao hứng giống như hồ điệp vui vẻ bên hoa bay ra khỏi sơn động.
Dạ Quân Mạc thấy nàng rời đi, lập tức vịn lên trường, đứng dậy hướng ngoài động đi ra.
Ba-----
Một cái xiềng xích đột nhiên quấn ở trên cổ tay hắn, ở trên một vách đá
khác của ngọn núi, Bạch Vũ cư nhiên đã trở lại: “Ta đột nhiên nhớ đến
người bệnh không thể lộn xộn, cho nên trước phải đem ngươi giữ lại.”
Dạ Quân Mạc thấy trong đôi mắt Bạch Vũ xẹt qua một tia giảo hoạt, trong
lòng bốc lên một đoàn lửa giận, trong con ngươi rét lạnh dâng lên một
mảnh hàn ý: “Ngươi cảm thấy ta không có biện pháp phản kháng ngươi sao?”
Bạch Vũ nâng mi: “Ngươi có thể sao? Phong ấn trên người ngươi vẫn còn kìa.”
Dạ Quân Mạc mâu quang tối sầm lại, đột nhiên xoay người một cái đem Bạch
Vũ đặt trên vách tường, hai người gắt gao dán sát vào nhau.
Bạch
Vũ cảm giác được một cỗ hô hấp ấm áp nhẹ nhàng phả vào trên mặt, mang
theo loại hơi thở của nam tử, tim của hắn đập mạnh mẽ hữu lực vang lên
rõ ràng bên tai.
Bạch Vũ nháy mắt tim đập mất đi quy tắc, giống như có con nai trong lòng nhảy loạn, hô hấp dồn dập.
Nàng luống cuống, theo bản năng nâng tay đẩy ra, lại đẩy trúng vào khoảng không, từ trong mộng bừng tỉnh lại.
Bạch Vũ có chút ngẩn người nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ: “Nguyên lai là mộng sao?”
Ta sao lại mơ thấy Dạ Quân Mạc? Chẳng lẽ bởi vì ở hiện thực bị hắn hãm hại cho nên muốn đến trong mộng một phen hãm hại lại hắn sao? Nhưng mộng
này cũng không phải quá chân thật rồi, tim đập thật sự rất nhanh, cũng
không có chậm lại.
Bạch Vũ ấn vào ngực mình, hít sâu một hơi,
không thèm nghĩ đến những gì trong mộng khiến cho nàng mặt hồng tim nhảy loạn nữa, sau khi rời giường rửa mặt chải đầu, nàng đi đến phòng bếp.
Nàng hôm nay dậy đã muộn, đã qua thời gian điểm tâm, phòng bếp vừa lúc không có ai dùng.
Bạch Vũ làm một chút điểm tâm cho mình, sau khi ăn xong, lại bắt đầu chế tác Linh tửu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...