Edit: V.O
Ám Lân hài lòng gật đầu, nhìn về phía Tô Lăng Dung: "Tô tiểu thư có nhìn thấy cái gì không?"
Trong ánh mắt nhu òa của hắn thoáng qua một chút lạnh lẽo, dường như chỉ cần Tô Lăng Dung nói ra lời không nên nói, lạnh lẽo kia sẽ hóa thành vô số sát ý cắn giết nàng ta ngay tại chỗ!
Thân thể Tô Lăng Dung bất giác co rụt lại, gắt gao cắn môi, nàng ta nhìn thấy Thánh Quân ở trong phòng, thấy Thánh Quân ôm Bạch Vũ, Yên Chi Tuyết không có thuốc nào chữa được, rõ ràng Bạch Vũ lột y phục của Dạ Quân Mạc, nhưng Dạ Quân Mạc không đẩy Bạch Vũ ra.
Tô Lăng Dung biết Dạ Quân Mạc đang làm gì, từ trước đến nay Dạ Quân Mạc luôn trực tiếp độc chết nữ tử yêu thương nhung nhớ mình, vậy mà giờ lại tính trở thành thuốc giải cho Bạch Vũ!
Tại sao phải như vậy? Rõ ràng nàng ta muốn hủy diệt Bạch Vũ, tại sao ngược lại lại đẩy Bạch Vũ tới bên cạnh Dạ Quân Mạc? Tại sao Dạ Quân Mạc lại đến?
Bây giờ, Tô Lăng Dung hận không thể lập tức vọt vào trong phòng ngăn cản bọn họ, nhưng ngẩng đầu chống lại ánh mắt lạnh nhạt của Ám Lân, nàng ta không dám, cũng không nói ra một chữ.
"Xem ra Tô tiểu thư cũng cũng không nhìn thấy cái gì, rất tốt." Ám Lân gật đầu: "Kỳ Hải ám sát Vực Chủ, tội không thể tha. Vực Chủ bị thương, đang nghỉ ngơi, không cho bất kỳ ai vào quấy rầy."
"Vâng." Mọi người kinh hồn bạt vía gật đầu.
Lúc này Ám Lân mới kéo Kỳ Hải đến nhà giam ở Phủ Vực Chủ.
Trong phòng, Bạch Vũ dốc hết sức xé rách y phục của Dạ Quân Mạc: "Chàng, đây là cái đai lưng rách gì của chàng thế? Buộc chặt như vậy làm cái gì?"
Nàng thở hổn hển phun vào cổ Dạ Quân Mạc, có một chút ngứa, có loại cảm giác tê dại khiến cho hắn không kiềm được, đáy mắt hiện lên một vài ánh lửa.
"Tiểu Vũ, nàng chắc chắn bây giờ mình tỉnh táo sao?" Dạ Quân Mạc áp chế xao động trên người, bắt được hai bàn tay nhỏ bé, trắng nõn của Bạch Vũ, cánh tay của nàng bị cắt qua vài vết máu vì lúc trước giãy giụa,.
Sắc mặt Bạch Vũ đỏ bừng: "Ta rất tỉnh táo, chàng không phải là Dạ Quân Mạc sao? Yên Chi Tuyết không có thuốc giải sẽ gây chết người! Chàng cởi y phục ra, chúng ta ngủ một đêm là được!"
Dạ Quân Mạc: "..." Vạn năm trước cũng không hiểu, dường như bây giờ cũng còn rất mơ hồ.
"Tiểu Vũ, nhất định phải là ta giải độc cho nàng sao?" Mắt Dạ Quân Mạc nặng nề nhìn chằm chằm Bạch Vũ.
"Nếu không thì sao? Chàng muốn tìm người khác?" Bạch Vũ ngạc nhiên trợn mắt.
Người khác? Không có cửa đâu! Đừng hòng mơ tưởng! Dạ Quân Mạc lập tức ôm Bạch Vũ đến trên giường, hôn lên môi của nàng.
Không bao lâu, Bạch Vũ liền hối hận, có thể nghe thấy tiếng khóc tựa như một con mèo nhỏ của nàng ở cả gian phòng.
"Không đau, đừng khóc." Dạ Quân Mạc đau lòng hôn lên nước mắt ở khóe mắt nàng. Bạch Vũ ủy khuất bĩu môi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đợi đến lúc nàng tỉnh lại, trời đã tối rồi, nàng có cảm giác toàn thân rã rời, đau gần chết, cử động thân thể một chút, nam tử bên cạnh liền duỗi cánh tay dài, kéo nàng vào trong ngực.
Bạch Vũ nháy mắt một cái, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, tà khí của Dạ Quân Mạc. Hắn nhắm mắt lại, hơi thở dương cương thuộc về nam tử phả vào mặt.
"Tỉnh rồi sao?" Giọng Dạ Quân Mạc hơi khàn khàn mở miệng, lộ ra cảm giác từ tính không nói nên lời, mắt phượng tà mị hơi mở ra, lóe lên ánh sáng như sao.
Vẻ mặt Bạch Vũ vặn vẹo, nói lầm bầm hai tiếng.
"Hối hận rồi?" Dạ Quân Mạc nhấc cánh tay, ánh mắt rất hứng thú nhìn xuống vẻ mặt vặn vẹo của Bạch Vũ.
"Không hối hận, chỉ là... tại sao chàng không nói với ta một chút? Giải độc là phải tách ra như vậy?" Bạch Vũ buồn bực quay đầu lại, mở to hai mắt trừng hắn.
Sư phụ của nàng - Bạch Tử Quỳnh chưa từng dạy nàng những chuyện này, dù sao đối với Tu Luyện Giả có thể sống đến mấy trăm tuổi mà nói, mười mấy tuổi vẫn còn rất nhỏ, những chuyện này không cần gấp gáp, chỉ nói chờ đến lúc nàng thành thân sẽ dạy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...