Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Edit: V.O

"Nói bậy, rõ ràng rất đẹp, ta thích." Bạch Vũ nắm chặt ở trong lòng bàn tay giống như bảo bối, đôi mắt trong suốt, lóng lánh như được vẩy đầy ánh sao.

Vậy mà Dạ Quân Mạc lại biết, hắn lại biết câu thơ mà nàng viết, trong lòng của nàng dâng lên một loại cảm giác vui vẻ, một bí mật chỉ có hai người bọn họ biết, giống như ai cũng không thể chen lọt vào giữa bọn họ.

Tư Minh nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Bạch Vũ, buồn bực bĩu môi, cầm bầu rượu lên uống từng ngụm lớn ừng ực, ừng ực.

Tô Lăng Dung tức giận đến thiếu chút nữa đã trực tiếp lật bàn, hạt đậu đỏ! Hay cho một hạt đậu đỏ! Chỉ mới mấy tháng không thấy, vậy mà Thánh Quân lại cứ dứt khoát bày tỏ nhớ Bạch Vũ như vậy!

"Kỳ Hải! Lập tức ra tay, ta không chờ được!" Tô Lăng Dung cắn răng nghiến lợi nói.


Ánh mắt Kỳ Hải biến đổi, nháy mắt ra dấu với mấy đệ tử, mấy tên đệ tử lập tức tiến lên mời rượu cho Bạch Vũ.

Từ để mời rượu đúng là nói đến hoa cả mắt, lăn qua lộn lại cũng không bị trùng lặp, cái gì mà Vực Thanh Linh có thể thắng được là nhờ công lao của Bạch Vũ, cái gì mà Bạch Vũ vì thế bị thương đúng thật là chí công vô tư, cái gì mà Bạch Vũ là Vực Chủ tốt nhất...

Một đống cái mũ cao nện xuống, Bạch Vũ không muốn uống cũng ngượng ngùng.

Có mấy người bọn họ mời rượu, dĩ nhiên những người khác cũng thuận lý thành chương theo lên, tự nhiên không thiếu được bảy vị thành chủ, cũng không thiếu được Tướng quân Đế Quốc, Trưởng lão Phục Mãn cũng tham gia náo nhiệt đi lên kính một ly.

Vốn tửu lượng của Bạch Vũ cũng không lớn, uống mười mấy ly rượu như vậy xuống bụng, cho dù chỉ uống rượu trái cây cũng bắt đầu say.

"Vực Chủ, lão phu mời người, trước đây ta vẫn nhằm vào người, là ta không đúng, một ly này coi như là nói lời xin lỗi, người cũng không thể không uống." Cuối cùng Trưởng lão Kỳ Hải cũng đưa lên một ly, đáy mắt che giấu lạnh lẽo, sắc bén.

Bạch Vũ chóng mặt nhận lấy ly rượu, một mùi thơm Mân Côi nhàn nhạt chui vào trong lỗ mũi của nàng: "Cái này, đây là rượu gì?"

"Đương nhiên là rượu ngon, Vực Chủ cũng không thể không nể mặt ta." Trưởng lão Kỳ Hải giơ tay lên đẩy, đẩy ly rượu đến khóe miệng Bạch Vũ, Bạch Vũ nấc một tiếng, mơ mơ màng màng uống.

Tử Như cau mày, đẩy người chờ mời rượu ở chung quanh ra: "Được rồi, cũng đừng mời rượu nữa, năng lực uống rượu của Vực Chủ không thể chịu nổi, đã say rồi."


"Tử Như cô nương quá căng thẳng, không phải là Vực Chủ không bị gì sao?" Kỳ Hải khinh thường chỉ chỉ Bạch Vũ.

Bạch Vũ tựa vào trên người Tử Như, híp mắt, nói thầm một câu: "Rượu rất ngọt..."

Tử Như đen mặt, say thành như vậy còn nói không có gì? Đều do nàng không kịp ngăn cản Bạch Vũ uống rượu.

"Vực Chủ đã say, ta đưa nàng ấy đi về nghỉ ngơi, tiệc rượu cứ tiếp tục, mọi người tiếp tục uống đi." Tử Như đỡ Bạch Vũ đi về phía tẩm điện, Kỳ Hải lạnh lùng nhìn, ánh mắt nheo lại, lóe lên sắc bén.

Sau khi Bạch Vũ được đỡ đi, trái lại mọi người được tự do hơn, uống rượu thì uống rượu, vung quyền thì vung quyền.

Kỳ Hải và Tô Lăng Dung liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ ra khỏi hội trường.


Tử Như thu xếp cho Bạch Vũ nghỉ ngơi ở trên giường, nhìn Bạch Vũ say khướt giống như một tiểu hài tử ôm chăn nói thầm, bất đắc dĩ giúp Bạch Vũ kéo chăn lại, đi lấy canh giải rượu.

Tử Như ra khỏi phòng, dặn dò hai đệ tử giữ cửa: "Vực Chủ đã say rồi, các ngươi phải bảo vệ tốt sự an toàn của nàng ấy, hiểu chưa?"

"Vâng." Hai người cúi đầu, che giấu vẻ mặt trên mặt.

Lúc này Tử Như mới rời đi, nhưng nàng mới vừa rời đi, Trưởng lão Kỳ Hải liền đi tới, dẫn theo hai người đẩy cửa phòng ra, xông thẳng vào.

Vốn hai đệ tử giữ cửa này chính là do ông ta sắp xếp, Tửu Yến lần này ông ta cố ý cho phần lớn đệ tử tư cách tham gia Tửu Yến, để cho số lượng thủ vệ tuần tra của Phủ Vực Chủ giảm bớt chỉ còn có một phần mười bình thường, toàn bộ những người còn lại cũng bị ông ta điều động đi trước hết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui