Tòng Nguyệt Cầm, Liễu Trường Phong, chiêu này cũng thật ngoan độc.
Trong con ngươi rét lạnh của Bạch Vũ, một tia lửa giận chợt lóe lên rồi biến mất, dáng người thanh nhã lộ ra mũi nhọn lợi hại, “Nói cho bọn họ biết, tất cả thư quyết đấu ta đều nhận, tiền đặt cược không thể ít hơn 50 cống hiến, nếu không thì đừng đến trước mặt ta làm mất thể diện!”
Thân mình Tả Vũ chấn động, “Ngươi nói thật? Đây chính là quyết đấu mấy chục trận, sẽ chết người!”
Bạch Vũ lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt không thể nghi ngờ khiến cho hắn lập tức ngậm miệng lại, theo lời Bạch Vũ phân phó mà đi làm.
Nghe nói Bạch Vũ không chút do dự tiếp nhận tất cả quyết đấu, còn muốn yêu cầu nâng cao tiền đặt cược, toàn bộ Vô Trần Cung đều ồ lên.
Cho dù quyết đấu là không thể cự tuyệt, khẩu khí của Bạch Vũ cũng không tránh khỏi quá lớn, nghĩ mình là người đứng đầu tiến vào Vô Trần Cung thì thật sự trở thành thứ nhất? Người đứng nhất Đại Hội lúc trước cũng không hề không biết trời cao đất rộng như thế.
Càng ngày càng nhiều người đưa thư quyết đấu đến trên tay Bạch Vũ, không qua thời gian ba ngày, Bạch Vũ đã nhận được ước chừng năm mươi thư quyết đấu.
Tả Vũ chỉnh lí lại tâm lý có chút phát run, Vô Trần Cung tổng cộng mới có hơn một trăm đệ tử, thế nhưng hiện tại một nửa số người quyết đấu sinh tử với Bạch Vũ, tuyệt đối là đời trước Bạch Vũ quên đốt cao hương, mới có thể xui xẻo như vậy.
“Ngày mai bắt đầu trận quyết đấu đầu tiên, mỗi ngày một trận, liên tục năm mươi ngày, sau đó là ngươi và Không Đồng Dục quyết đấu, lại cách hai ngày, là ngươi và Liễu Trường Phong quyết đấu. Trưởng lão quyết định là Tửu trưởng lão, ta đã dựa theo vị trí từ thấp đến cao trên Vô Trần bảng an bài tốt đối thủ cho ngươi.” Tả Vũ cẩn thận tỉ mỉ bẩm báo với Bạch Vũ.
“Đã làm phiền ngươi.” Bạch Vũ cười vỗ vỗ bả vai Tả Vũ, “Còn có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”
“Cái gì?”
Bạch Vũ vắt ngón tay, ngượng ngùng nói, “Ngày mai trước khi quyết đấu phải giao 50 cống hiến làm tiền đặt cược thế chấp, cho nên ngươi có thể cho ta mượn trước một chút hay không?”
Tả Vũ: “......”
Hắn giúp Bạch Vũ làm việc là vì kiếm cống hiến, kết quả còn chưa có kiếm được, ngược lại phải cho mượn.
“Ta chỉ có 25 cống hiến.” Tả Vũ đen mặt nghiêm túc nói.
“Không sao, có bao nhiêu ta mượn bấy nhiêu, không đủ nói sau.” Bạch Vũ cười tủm tỉm nhận lấy tất cả cống hiến của Tả Vũ bỏ vào trong huy chương Triệu Hoán Sư, lo lắng còn có thể tìm ai để mượn.
Vừa vặn, Nhạc Kỳ Nhân, Viêm Hạo Thiên nghe nói chuyện gần đây, đến tìm nàng.
“Ta nói bản lĩnh của ngươi cũng thật lớn, mới đến Vô Trần Cung vài ngày đã đắc tội một nửa đệ tử, rất giỏi! Bản thái tử cũng không làm được.” Viêm Hạo Thiên rất không khách khí chế nhạo.
Nhạc Kỳ Nhân trừng hắn một cái, “Nói bậy bạ gì đó? Vũ tỷ tỷ không làm sai chuyện gì, đều là Tòng Nguyệt Cầm giở trò quỷ. Vũ tỷ tỷ, muội ủng hộ tỷ, có cái gì cần muội giúp đỡ không?”
“Có “ Bạch Vũ vui vẻ vươn tay về phía bọn họ: “Lấy tất cả cống hiến của các ngươi cho ta mượn đi.”
Nhạc Kỳ Nhân: “......”
Viêm Hạo Thiên: “......”
Sau một phen cướp đoạt, rốt cuộc Bạch Vũ cũng gom góp đủ tiền đặt cược, sau đó tự mình xuống bếp mời Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên ăn nhiều một chút. Sau khi tiễn bước hai người, liền đi tu luyện như thường ngày.
Tả Vũ thấy Bạch Vũ nên làm gì thì làm đó, bình tĩnh đến mức căn bản không để chuyện quyết đấu ở trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy năm mươi trận quyết đấu dường như cũng không tính là cái gì, Bạch Vũ cũng không lo lắng, hắn sốt ruột làm cái gì?
Ngày hôm sau, Bạch Vũ lười biếng rời giường, cho đến lúc thời gian quyết đấu sắp đến, mới chào hỏi Dạ Quân Mạc một tiếng, chậm rãi, từ từ cùng với Tả Vũ đi đến trường thi đấu trước.
Trường thi đấu ở Vô Trần Cung không lớn, cũng không lớn lắm so với trường thi đấu bình thường, điểm khác biệt là chỗ trống trãi bên ngoài sân đấu có một tầng kết giới linh lực, uy lực bùng nổ của linh thuật sẽ không khuếch tán ra ngoài, hai bên đối chiến cũng sẽ không ngã ra lôi đài, chỉ khi một bên nhận thua mới có thể chấm dứt quyết đấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...