Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

“Cẩn thận, có phong ấn!” Tả Vũ nhíu mày.

Bạch Vũ lại không bị ngăn cản, thuận lợi đi vào bên trong cánh cửa.

“Không có việc gì, ta đi vào trước nhìn xem. Ngươi ở bên ngoài chờ ta.” Bạch Vũ quay đầu nói với Tả Vũ một tiếng, đi xuyên qua một tiểu viện rực rỡ có nhiều loài hoa, đi tới trước một tòa lầu các lịch sự, tao nhã.

Một tiếng đàn du dương từ trong phòng bay ra, giống như đến từ một khung trời xa xôi, thoắt ẩn thoắt hiện không nắm bắt được. Rõ ràng là dòng chảy của một khúc ca vui vẻ, lại lộ ra thương cảm nhàn nhạt, tiếng đàn tựa như sự kết hợp của rét lạnh quanh quẩn trong băng đá.

Không hiểu sao tâm Bạch Vũ lại bị nhéo một cái, hơi hơi nhíu mi, vừa định tiến lên gõ cửa, tiếng đàn dừng lại, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Bạch Vũ đi vào, vòng qua bình phong, liền thấy Dạ Quân Mạc lạnh nhạt ngồi ở trong phòng, trước người bày một đàn cổ bằng gỗ đen, Ám Ưng đầu gỗ đứng ở phía sau hắn.

“Là ngươi đang khảy đàn?!” Bạch Vũ lắp bắp kinh hãi, lần đầu tiên nàng biết Dạ Quân Mạc còn biết đánh đàn, có thể gảy ra tiếng đàn có vẻ đạm mạc, lạnh băng như thế, thật đúng là tính tình của hắn.

“Tùy tiện gảy mà thôi.” Mâu quang thâm thúy của Dạ Quân Mạc lóe lên một chút, vươn một cánh tay về phía Bạch Vũ.


Bạch Vũ đi qua, cầm lấy tay hắn, rất tự giác ngồi xuống bên cạnh hắn, “Ngươi ở nơi này?”

“Ừ, tới nơi này bế quan.”

Đôi mắt Bạch Vũ sáng lên một chút, “Bảo vật trấn quốc đã lấy được? Vậy ngươi bảo ta đến đỉnh Vô Danh làm cái gì?”

“Rất vắng vẻ, tìm nàng đi theo ta.”

“......” Đột nhiên Bạch Vũ có loại ý nghĩ kích thích muốn bóp chết Dạ Quân Mạc. Ngại vắng vẻ vì sao lại chạy đến đây bế quan? Vô Trần Cung không dọn chỗ cho ngươi sao? Rốt cuộc vì sao ta phải nghe lời ngươi? Kẻ lừa đảo!

“Từ hôm nay trở đi nàng cứ ở trong này, miễn cho nàng đáng thương không có chỗ ở.” Vẻ mặt Dạ Quân Mạc đồng tình.

Ám Ưng ở phía sau đầu đầy hắc tuyến, Thánh Quân, giọng điệu đồng tình kia của người là cái quỷ gì? Nơi ở này rõ ràng chính là người cố ý xây dựng cho Bạch Vũ cô nương! Tìm Linh Khí Sư tốt nhất trên Vân Vũ Thần Châu bắt đầu xây dựng từ ba tháng trước, chẳng lẽ không phải từ lúc kia người liền tìm cách ở cùng với Bạch Vũ cô nương dưới một mái hiên sao?


“Ai muốn đi theo ngươi, ta không ở!” Bạch Vũ tức giận trừng mắt.

“Là không ở, hay là không ở nổi?” Dạ Quân Mạc tà tứ câu môi, nảy lên một chút ý cười xấu xa, “Lầu các này trị giá 200 cống hiến, nàng có thể chờ có cống hiến rồi tiến vào ở, cũng có thể ở trước, trong một tháng đưa cho ta gấp đôi cống hiến.”

Bạch Vũ lặng đi một chút, nàng rất khó khăn để có được gỗ dựng nhà, nếu tích lũy đến 200 cống hiến mới có thể vào ở thì trước đó nàng sẽ không có chỗ ở. Nếu bây giờ vào ở, sau đó sẽ phải giao ra 400 cống hiến.

“Cống hiến Vô Trần Cung không dễ kiếm, sợ là không trả nổi sao?” Dạ Quân Mạc vân đạm phong khinh nhìn nàng.

Bạch Vũ mất hứng bĩu môi, cực kỳ hào phóng nói: “Ai sợ? 400 cống hiến, vài ngày ta có thể kiếm được.”

“Vậy vào ở đi.” Dạ Quân Mạc đứng dậy kéo bàn tay nhỏ bé của Bạch Vũ, đi về phía phòng ở.

Bạch Vũ đi theo phía sau hắn mới kịp phản ứng lại, nàng bị Dạ Quân Mạc làm cho xoay vòng vòng, mặc kệ nàng chọn như thế nào đều sẽ phải tiến vào ở, ở cùng Dạ Quân Mạc dưới một mái hiên. Bạch Vũ quả thực cảm thấy chính mình ngu ngốc đến phát khóc.

Dạ Quân Mạc thu xếp chỗ ở cho nàng ở tầng 2 của lầu các, cách tiểu viện rất gần, mở cửa sổ là có thể thấy hoa tươi đầy viện phía dưới, có thể ngửi được gió nhẹ mang theo mùi hoa nhàn nhạt. Tả Vũ cũng được Ám Ưng dẫn vào, bố trí ở trong một căn phòng nhỏ ở góc sân.

Mà bản thân Dạ Quân Mạc, sẽ ở cách vách của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui