Tóm lại tu luyện vẫn phải dựa vào chính mình thì sẽ ổn định hơn, cho dù Vô Trần Cung có đưa tới đầm rồng hang hổ (nơi cực kỳ nguy hiểm), Bạch Vũ cũng muốn tự mình xông vào một lần.
Nhưng có lời nhắc nhở của Thương trường lão, nàng cũng nên chuẩn bị một chút, mua đầy đủ Tẩy Độc Thảo, Huyết Hoa Tham và Thất Tinh Linh Chi ở Công hội, pha chế sẵn thuốc viên đặt vào trong nhẫn Bách Vũ, lần trước lúc bị Bách Lý Uy vây khốn, dược chữa thương trên người lại không đủ, sau này cũng không thể lại sơ xuất như vậy nữa.
Trừ những thứ này ra, nàng còn mua khá nhiều độc dược. Giá của độc dược so với dược liệu chữa thương đắt hơn, sau khi mua xong, tất cả mấy trăm vạn tinh thể thứ phẩm mấy tháng này bán Linh tửu tích góp từng tí một đều tiêu hết, hoàn toàn trở thành kẻ nghèo túng.
Nhưng nghĩ đến bắt đầu kể từ tháng này có thể nhận được vài trăm ngàn tinh thể thứ phẩm, Bạch Vũ liền không keo kiệt chút nào.
Mua xong những thứ cần dùng, Bạch Vũ trở về làm chút điểm tâm, mang đi thăm Bạch Tử Quỳnh.
Bạch Tử Quỳnh đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng do lúc trước bị dày vò khiến sắc mặt có chút tiều tụy, vừa nhìn thấy Bạch Vũ liền bổ nhào qua, “Đồ nhi ngoan của ta, sư phụ rất xin lỗi con......”
“......” Khóe miệng Bạch Vũ hung hăng co rút, quả nhiên đây mới là bản tính của sư phụ nàng, lúc bị khế ước trói buộc rất đứng đắn, “Sư phụ, không sao, con biết không phải người cố ý.”
“Đúng, không phải ta cố ý, là do ta sơ xuất. Để cho Bắc La Quận Vương thần không biết quỷ không hay kê đơn cho ta, thăng cấp khế ước trên người ta, sao lúc ta xem bói sao lại không tính ra được Bắc La Quận Vương sẽ làm như vậy?”
Bạch Vũ đầu đầy hắc tuyến, sao người vẫn còn muốn xem tướng đoán mệnh? Nếu người có thể tính ra được, như vậy mới thật sự là kỳ quái!
“Tổ tiên của Bắc La Quận Vương làm người quả thật khiến cho người ta khâm phục, bằng không lúc ấy trưởng bối của ta cũng sẽ không ký kết khế ước đời sau, con nói xem sao mới đến Quận Vương đời thứ ba đã biến thành đức hạnh này?” Bạch Tử Quỳnh rất khó hiểu thở dài.
“Thời gian trôi qua thật tốt, một thế hệ không bằng một thế hệ bình thường, bây giờ Bắc La Quận Vương đã chết, người không cần lại phải phiền não chuyện gì nữa.” Bạch Vũ lấy điểm tâm ra bày lên bàn.
Bắc La Quận Vương mất mạng, Cấm Vệ Quận hao tổn gần như không còn, mấy tin tức này hầu như được truyền ra trước tiên, giống như quăng một trái bom vào một bãi nước lặng, lập tức nhấc lên sóng to gió lớn ở toàn bộ Vân Vũ Thần Châu.
Người đầu tiên biết chuyện này không cần phải nói chính là Vô Trần Cung, Thương trưởng lão trấn giữ Công hội Triệu hoán sư đã đến Vương thành Bắc La, Vô Trần Cung không xem trọng lãnh thổ và thế lực Bắc La, mà là nhân lúc cháy nhà đến hôi của quốc khố Bắc La.
Tất cả năm Quận Quốc khác đều rục rịch, tất cả đều muốn đến phân chia một chén canh. Đông Nhạc gần Bắc La nhất và Viêm Võ thực lực cường đại nhất giành ra tay trước, xâm nhập hàng loạt, quét sạch thế lực còn sót lại của Bắc La, quang minh chính đại chia cắt Bắc La.
Quân Vương hai nước đều tự mình xuất chinh, trong năm ngày Bạch Vũ hôn mê đã chiếm giữ Vương thành Bắc La, Bắc La xem như hoàn toàn bị xóa khỏi Vân Vũ Thần Châu.
Bạch Vũ đang cùng ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm với Bạch Tử Quỳnh, chợt nghe thấy Đông Nhạc Quận Vương và Viêm Võ Đế Vương đến Công hội Triệu hoán sư.
Công hội Triệu hoán sư là thế lực Vô Trần Cung thành lập, độc lập bên ngoài sáu quốc, cho dù bây giờ bên ngoài khói lửa báo động khắp nơi, hai nước cũng sẽ không ngu ngốc động đến Công hội Triệu hoán sư, hai Quận Vương còn cố ý đến đây bái kiến một chút.
Nhưng sau khi hai vị Quận Vương gặp qua Thương trưởng lão, còn tính lại đây thăm Bạch Tử Quỳnh.
Bạch Vũ hoài nghi nhìn Bạch Tử Quỳnh. Hình như sư phụ không có quan hệ gì với bọn họ? Đông Nhạc Quận Vương còn được, có khả năng hắn sẽ mang sư phụ về Đông Nhạc, hắn tới gặp Bạch Tử Quỳnh cũng không có gì kỳ quái, nhưng vì sao Viêm Võ Đế cũng muốn tới?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...