Sau khi Bạch Vũ cùng sư phụ cáo biệt, khó tránh đêm dài lắm mộng, ngay cả
chỗ ở cũng không trở về, liền trực tiếp ra cửa cung, bước trên lộ trình
lưu đày, áp giải nàng chính là thiếu niên Đông Nhạc Quận quốc, thống
lĩnh Sa Hoằng.
Sa Hoằng lần này đến Bắc La Quận quốc vốn là đến
áp giải phạm nhân quay về Đông Nhạc, người bị lưu đày của Bắc La Quận
quốc đến Đông Nhạc Quận quốc có 22 người, thêm Bạch Vũ nữa là tổng cộng
có 23 người, vừa vặn đi ngay trong ngày.
Bạch Vũ kỳ thật rất muốn trở về một chuyến, tranh thủ vào bên trong Thư các nhìn xem.
Cái người đêm qua nàng cứu kia vẫn còn nằm bên trong thư các, không biết
sau chuyện này, Bắc La Quận vương có đem thư các điều tra lại một lần
nữa hay không. Nếu đúng như vậy, người kia nhất định phải chết, đáng
tiếc bộ dạng hắn nhìn tốt như vậy.
Bạch Vũ than thở, nàng hiện tại cùng Bồ Tát quá gian tự thân khó bảo toàn, thật sự không có biện pháp lại đi cứu người.
Sa Hoằng nhìn thấy bộ dạng Bạch Vũ lo lắng, đột nhiên nghiêm trang khuyên
giải: “Bạch Vũ cô nương không cần quá mức lo lắng, kỳ thật Đông Nhạc
Quận quốc cũng không có hoang vắng như mọi người tưởng tượng. Ân oán của ngươi cùng Bắc Thần Phong trong đại điện ta đều đã nghe được, ta thực
thưởng thức dũng khí của ngươi, tới Đông Nhạc Quận quốc ta sẽ chiếu cố
tốt cho ngươi.”
Bạch Vũ cực kỳ không biết nói gì, nàng không phải lo lắng vấn đề hoang vắng hay không? Sư phụ nói cho nàng biết thống
lĩnh Sa Hoằng quả thực rất chính trực, có thể tin tưởng, nhưng vị thiếu
niên thống lĩnh này nghĩ sự tình cơ hồ thật đơn giản.
”Ngươi xác định có thể đưa ta an toàn tới Đông Nhạc Quận quốc?”
”Ách, có ý tứ gì?”
“.....” Ta lo lắng có người sẽ nửa đường đem ta - xử lý a, đại ca!
Bạch Vũ vừa mới theo Sa Hoằng đi ra khỏi thành, Dạ Quân Mạc nằm một đêm bên trong Thư các rốt cục tỉnh lại.
Hắn vừa tỉnh lại liền phát hiện chính mình mặc một thân áo khoác của nữ!
Tay áo, ống quần, y phục tất cả đều thiếu khuyết một mảng lớn, Dạ Quân
Mạc cảm thấy hắn bởi vì mất máu quá nhiều sắc mặt vốn nên tái nhợt hiện
tại đã hoàn toàn biến thành xanh đen.
Vô luận có luân hồi chuyển
thế bao nhiêu lần, tính tình nghịch ngợm của nàng vẫn không thay đổi, ta có nên cảm tạ nàng không lấy một kiện váy cho ta mặc không đây? Dạ Quân Mạc bên môi xẹt qua một tia ý cười chợt lóe, hai tròng mắt lạnh lùng
gần cả vạn năm lần đầu tiên có độ ấm.
Một đạo bóng dáng màu đen ở trong không trung hiện ra, dễ dàng đột phá linh lực phong ấn bên trong
Thư các, nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, thân hình màu đen cao ngất
khiêm tốn cúi người, quỳ gối xuống: “Ám Ưng tham kiến Thánh quân, thuộc
hạ bảo hộ bất lực, khiến cho Thánh quân rơi vào hiểm cảnh, thỉnh Thánh
quân giáng tội.”
Đầu của hắn cúi xuống thật sâu, hai mắt nhìn
dưới mặt đất, giống như hoàn toàn không thấy trên người Dạ Quân Mạc mặc
quần áo không được tự nhiên, hai tay đang cầm một bộ áo khoác ám văn màu đen viền tơ vàng, cung kính hướng lên trên.
Hắn là thị vệ bên
người Thánh quân, vạn năm đi theo Thánh quân vô số lần tiến vào những
nơi bất đồng. Đột phá không gian phong tỏa tiến vào những nơi nghịch
thiên mà đi, thực lực càng cao bị thương càng nặng, Thánh quân mỗi lần
mạnh mẽ tiến vào đa phần đều bị trọng thương mà hôn mê, không hề có năng lực tự bảo vệ mình, nhiệm vụ của hắn chính là đi theo bảo hộ Thánh
quân.
Nhưng lần này hắn cùng Thánh quân lại bị tách ra, để cho
Thánh quân rơi vào tình huống không được bảo hộ suốt một đêm, vạn nhất
xảy ra chuyện gì..... nghĩ tới đó hắn liền một thân mồ hôi lạnh.
Dạ Quân Mạc cầm lấy quần áo, ngọn lửa u lam trên người đem áo trắng hóa
thành tro tàn, thay một thân màu đen, hắc y thâm trầm lạnh như băng làm
cho khí chất của hắn càng toát ra vẻ cao ngạo, khí thế đoạt nhân, phong
mang lộ rõ.
”Tình huống như thế nào?”
”Khởi bẩm Thánh
quân, đại lục này gọi là Vân Vũ Thần Châu, là đại lục đẳng cấp thấp
nhất. Trên đại lục có 6 quốc gia hỗn chiến không ngừng, hiện giờ là nơi
dùng võ lực vi tôn, nhưng có một thế lực cường đại nhất độc lập ngoài 6
quốc chính là Vô Trần Cung.”
”Cô nương đã cứu ta đâu?” Dạ Quân
Mạc lạnh như băng hỏi, tình huống ở đại lục này hắn không cần phải để ý, hắn chỉ quan tâm đến Bạch Vũ.
”Thuộc hạ không tìm được nàng, sau khi nàng đi đến Bắc La Hoàng cung thì không có trở về, thỉnh Thánh quân trách phạt.” Đầu Ám Ưng cúi xuống càng thấp, cứng nhắc trả lời, lộ ra
một chút uể oải.
Dạ Quân Mạc nháy mắt lạnh như băng: “Không tìm được? Trong vòng 3 ngày không tìm thấy nàng, ngươi cũng đừng quay trở về gặp ta.”
”Vâng”
”Về phần Vô Trần Cung, có lẽ ta nên đi một chuyến.” Dạ Quân Mạc con ngươi
lạnh như băng hiện lên một tia cân nhắc. Có lẽ phải nán lại đại lục này
thật lâu, có vài người cũng nên trước đi cảnh cáo một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...