Dạ Quân Mạc mang Bạch Vũ đi vào Công hội Triệu hoán sư, trước khi đến hoàng cung Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ đã đưa Bạch Tử Quỳnh đến nơi này thu xếp ổn thỏa.
Thương trưởng lão thấy Bạch Vũ hôn mê trong lòng Dạ Quân Mạc, chấn động, “Đây là làm sao vậy?”
“Lập tức đi lấy Huyết Hoa Tham và Thất Tinh Linh Chi đến đây, năm càng cao càng tốt.” Dạ Quân Mạc lạnh lùng phân phó. Huyết Hoa Tham là dược liệu trị nội thương, Thất Tinh Linh Chi là dược liệu tẩm bổ linh mạch thường gặp nhất, đều là thứ Bạch Vũ hiện tại cần.
Thương trưởng lão không dám hỏi nhiều, lập tức đi lấy.
Dạ Quân Mạc đặt Bạch Vũ yên ổn trên giường, xem xét mạch đập của nàng một chút. Tình trạng của nàng không tốt lắm, linh khí vốn nên tụ tập ở linh mạch không thể thu hồi, ngược lại chạy tán loạn trong cơ thể.
Linh khí cũng không đủ, linh mạch không thể tăng trưởng. Bạch Vũ ở trong hôn mê cũng rất cố gắng tụ lại linh khí, nhưng linh mạch bị hao tổn, Tiểu Thanh cũng còn chưa khôi phục, không giúp được nàng, chỉ có một số ít linh khí chảy vào linh mạch, hoàn toàn không đủ.
Dạ Quân Mạc lấy dược liệu trên tay Thương trưởng lão, đập nát toàn bộ, hòa với rượu trái cây đút cho Bạch Vũ. Hắn nâng Bạch Vũ dậy, để cho nàng tựa vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng ôm nàng.
Hắn không có biện pháp giúp Bạch Vũ khống chế linh khí, nhưng hắn có thể chuyển linh khí của mình sang cho Bạch Vũ. Nhưng lần này nhất định phải chống đỡ đến khi Bạch Vũ thăng cấp xong mới có thể ngừng lại.
Linh mạch Bạch Vũ không phải là linh mạch bình thường, là linh mạch Ngũ hệ. Nàng vốn là Nữ vương duy nhất của thế giới này, cho dù là thiên địa cũng phải vâng theo ý chỉ của nàng, linh mạch của nàng thăng cấp cần có linh khí cực kỳ khủng bố.
Nhưng Dạ Quân Mạc cho, chậm rãi chuyển linh khí vào trong linh mạch Bạch Vũ.
Đại lượng linh khí dũng mãnh tiến vào, sắc mặt Bạch Vũ rốt cục bắt đầu chuyển biến tốt, linh mạch bắt đầu dần dần tăng trưởng, ý thức vô tri vô giác của nàng lại bắt đầu lâm vào giấc mộng.
“Ngươi không muốn ăn cá, chúng ta đi tìm chút món ăn thôn quê đến ăn......” Nàng giống như con mèo nhỏ hừ hừ vài tiếng, thầm thì nói mớ.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc lóe lên một chút, mâu quang càng phát ra thâm trầm. Đây là Bạch Vũ nhớ tới trí nhớ vạn năm trước, là trí nhớ lúc nàng vừa dẫn theo hắn tiến không gian Sáng Thế Thần.
Trong con ngươi băng lãnh của hắn toát ra ấm áp hiếm thấy, cả người nhu hòa rất nhiều, hàn khí trên người vạn năm không thay đổi vào giờ khắc này giống như lặng yên tan biến.
Hắn nhớ rõ khi đó, hắn cõng Bạch Vũ đi vào không gian Sáng Thế Thần, xuất hiện trước mắt là một mảnh thế ngoại đào nguyên giống như tiên cảnh, trời trong xanh, màu xanh hoa cỏ, nước chảy, rừng rậm, thực vật kỳ dị, toà nhà hình tháp cao vút trong mây.
Vừa tiến vào không gian, tất cả mỏi mệt và áp lực lúc trước đều trở thành hư không, linh khí nồng đậm làm cho người ta thần thanh khí sảng, tinh thần gấp trăm lần.
Bạch Vũ lôi kéo hắn đi dạo ở khắp nơi trong không gian, còn dẫn hắn vào tháp Ngũ Hành trong truyền thuyết. Truyền thuyết trong tháp Ngũ Hành có tất cả tri thức và bí mật của thế gian này, bất luận kẻ nào chỉ cần có thể lĩnh ngộ một hai, có thể vượt qua phần lớn người trong thế gian.
Một nơi thần thánh mà quỷ dị bí mật như vậy, Bạch Vũ tùy tiện lôi kéo hắn đi vào, “Nói cho ngươi biết, trừ ngươi ra ta chưa từng mang người khác tới, Liên tỷ tỷ và cô cô cũng đều chưa từng.”
Dạ Quân Mạc nhíu mày, “Ngươi không sợ ta sẽ rình coi cái gì sao?”
Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, “Ngươi vì sao phải rình coi? Ngươi có thể quang minh chính đại coi.”
Dạ Quân Mạc: “......”
Trong tháp Ngũ Hành cực kỳ giống một tàng thư lâu, có một giá sách cao đến nhìn không thấy đỉnh, trên giá sách dựa theo thể loại và mức độ nội dung chia làm tám mươi mốt khu vực, độ dày của bộ sách được sắp xếp không đồng nhất.
Dạ Quân Mạc tiện tay rút ra một quyển từ trong thể loại sách tu luyện, trên mặt bìa không có tên, mở ra vừa thấy, bên trong lại trống không, một chữ cũng không có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...