Bạch Vũ sửng sờ một chút, nhìn về phía Dạ Quân Mạc, “Bảo vật trấn quốc của Bắc La là cái gì?”
Lúc trước nàng có nghe Bắc Thần Phong nói Dạ Quân Mạc vì bảo vật trấn quốc của Bắc La nên mới đàm phán với Bắc La Quận Vương, Dạ Quân Mạc quả thật rất cần cái này.
Dạ Quân Mạc hạ mắt, không chút để ý nói, “Một viên Vẫn Thạch mà thôi.”
Hắn tùy ý vung tay áo, sắc mặt Bắc La Quận Vương đột nhiên bắt đầu biến xanh, giống như bị bóp cổ thống khổ xoay tới xoay lui.
Bạch Vũ vừa thấy biết hắn đã trúng độc, Dạ Quân Mạc tùy ý vung tay lên đã lặng yên không một tiếng động rắc độc phấn.
“Ngươi, ngươi đừng đi, ta cho ngươi biết, mê cung cất giữ bảo vật trấn quốc ngay tại đầu phía Tây của Bắc La Quận Quốc, trong núi An Khê, bản đồ được ghi lại trong lịch sử thường niên của Bắc La, tảng đá rách kia kỳ thật một chút chỗ dùng cũng không có, đụng tới sẽ bị chết cháy, ngươi cũng sẽ bị chết cháy, ha ha......” Bắc La Quận Vương kéo cổ họng gào thét, đôi mắt trợn thật lớn, giống như lâm vào ảo giác.
Dạ Quân Mạc bỏ lại Bắc La Quận Vương, nhìn về một đống bộ sách được chuyển ra từ Bắc La thư các.
Bắc La Quận Vương vùng vẫy một lúc, mở to mắt tắt thở, trên người tản ra ánh sáng đỏ như máu, đó là ánh sáng tiêu tán ấn ký khế ước, là giải trừ khế ước lời hứa.
Bạch Vũ nhẹ nhàng thở ra, không nói gì co rút khóe miệng. Nghe nói Độc sư đều tâm ngoan thủ lạt, giết người vô hình, quả nhiên là tàn nhẫn vô hình...... Hỏi ra được tin mình cần còn nhân tiện độc chết Bắc La Quận Vương, sạch sẽ lưu loát, nàng muốn động thủ cũng không kịp.
Bạch Vũ yên lặng ở trong lòng cho Dạ Quân Mạc một cái khen ngợi.
Bắc La Quận Vương vừa chết, quân đội Bắc La càng chống đỡ không được, vốn tướng quân bỏ chạy cũng đã như rắn mất đầu, hiện tại Quận Vương cũng chết, còn ở lại làm gì? Hơn trăm Triệu hoán sư lập tức giải tán, ngay cả đệ tử hoàng thất cũng bỏ chạy.
Lực lượng tinh nhuệ nhất Bắc La hao tổn hơn phân nửa, cường giả chống đỡ Bắc La – Bắc La Quận Vương cũng đã chết, mà ngay cả Hoàng cung cũng trở thành một mảnh phế tích, nơi cường giả vi tôn, thực lực tối thượng trên Vân Vũ Thần Châu đã định trước bị diệt quốc.
Bạch Vũ thu hồi Lưu Hỏa, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, Linh khí ở trong Linh mạch chạy tán loạn, rất không thoải mái.
Dạ Quân Mạc tìm được sách mình cần, quay đầu nhìn thấy sắc mặt Bạch Vũ khó coi, trong mắt hiện lên một tia khẩn trương không dễ phát hiện, “Như thế nào, thương thế chuyển biến xấu?”
“Không phải.” Bạch Vũ nhìn Dạ Quân Mạc, khuôn mặt đau khổ, “Có thể là ta muốn đột phá......”
Mới vừa nói xong, Linh khí không chịu được khống chế thoát ra khỏi linh mạch, linh mạch Bạch Vũ giống như bị xé rách đau đến mức bất tỉnh.
Dạ Quân Mạc đỡ lấy Bạch Vũ, ôm vào lòng, đáy mắt hiện lên một tia ảo não.
Hắn cho Bạch Vũ uống rượu trái cây mang từ Thượng vực đến chính là muốn giúp Bạch Vũ đột phá, nhưng thời cơ đột phá này cũng không khỏi quá chậm.
Linh mạch Bạch Vũ bị thương nặng, cho dù dùng dược liệu chữa thương cũng không có khả năng lập tức khỏi hẳn, nhưng Bạch Vũ lại thăng cấp từ Triệu hoán sĩ đột phá đến Triệu hoán sư, linh khí phá lệ ngang tàng.
Linh mạch bị thương không thể ngưng tụ linh khí, đừng nói là thăng cấp thành công, nói không chừng còn có thể khiến cho toàn bộ linh mạch bị phế bỏ.
“Thánh Quân.” Ám Ưng thu hồi bóng dáng Hắc Ưng, đi tới.
“Ngươi giải quyết tốt hậu quả.” Dạ Quân Mạc bỏ lại một câu, ôm lấy Bạch Vũ rời đi.
Ám Ưng rơi lệ đầy mặt đứng ở trong gió. Được rồi, làm thuộc hạ không phải là lúc chủ tử không rảnh giúp hỗ trợ xử lý một đống chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi? Nhưng hắn là một thị vệ bên người, luôn đơn độc bị bỏ lại như vậy thật sự được không?
Quả nhiên sau khi Thánh Quân tìm được Bạch Vũ trong ánh mắt cũng chỉ có Bạch Vũ, đáng tiếc người ta còn không nhớ tới ngươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...