Bạch Tử Quỳnh ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Bắc Thần Phong nhất thời trắng bệch một mảnh, nói chuyện cũng có
chút cà lăm:“Ngươi, ngươi đã làm cái gì, bà ấy là sư phụ ngươi!”
”Cho nên ta chỉ dùng dược để làm cho bà ấy ngủ một lát. Nói đi, các ngươi đã dùng biện pháp gì để khống chế sư phụ ta?” Bạch Vũ lạnh lùng nhìn hắn,
như là đang nhìn một người chết, sát ý nơi đáy mắt như dây thừng ghìm
chặt cổ Bắc Thần Phong, làm cho hắn hoảng hốt không thở nổi.
”Sư phụ ngươi là Triệu hoán sư đỉnh cấp, là Thần y, ai có thể khống chế được bà ấy?” Bắc Thần Phong chột dạ lui về phía sau.
Bạch Vũ lạnh lùng cười, “Nếu không muốn nói, thì ngươi đi chết đi!”
Nàng quả quyết gọi ra tiểu Thanh, phóng ra Bạo Liệt Lưu Hỏa, hỏa diễm nóng
cháy tản ra khí thế thôn thiên (nuốt trọn bầu trời), đốt cho toàn bộ Thư các giống như bị nấu chảy.
Bắc Thần Phong cuống quít dùng Thuấn
Thiểm, lại đánh vào một đầu phong ấn linh khí trong Thư các. Hắn giận
sôi lên, phòng ngừa Bạch Vũ chạy trốn cuối cùng phong ấn lại cản trở
chính hắn, quả thực chính là chuyển đá đập chân mình.
Nếu đã chạy không thoát, hắn hạ quyết tâm, gọi ra Tử Văn Huyết Hổ, quay đầu lao
thẳng tới Bạch Vũ. Mặc dù ở trên Triệu hoán đại hội bại bởi Bạch Vũ,
nhưng hiện tại Bạch Vũ bị thương, hắn không hẳn là không thể thắng.
Sự thật đã chứng minh Bắc Thần Phong không thể thắng được, cho dù Bạch Vũ
bị thương, tiểu Thanh cũng vẫn hung tàn như trước, có thể đốt người
thành tro, hơn nữa Bạch Vũ rắc rất nhiều bột phấn trong không khí, so
với trên đại hội Bắc Thần Phong thua còn thảm hơn, nửa chết nửa sống dựa vào góc tường.
”Bây giờ có gì muốn nói không?” Bạch Vũ từ trên cao nhìn hắn.
Bắc Thần Phong rùng mình một cái, “Ta không biết ngươi đang nói cái gì...... A!”
Một ngụm hỏa diễm của Tiểu Thanh đốt trên cánh tay hắn, đau đến mức khiến hắn nằm tên mặt đất lăn lộn.
”Ta đã không còn kiên nhẫn, ngươi không nói ta có thể đi hỏi Bắc La Quận
Vương. Tiểu Thanh, giao cho ngươi.” Bạch Vũ lau vết máu bên miệng,
không chút để ý gọi tiểu Thanh.
”Đừng giết ta!” Bắc Thần Phong
kêu lên thảm thiết như giết heo, làm sao còn có nửa điểm phong độ tao
nhã, “Bọn ta đã nâng cấp khế ước nô bộc của Bạch Tử Quỳnh lên thành khế
ước lời hứa.”
Bạch Vũ nổi trận lôi đình, hận không thể một chưởng đánh chết Bắc Thần Phong.
Khế ước lời hứa nàng vừa khéo biết được, biết còn rõ ràng hơn, so với khế ước nô bộc, khế ước lời hứa càng thêm âm tàn.
Khế ước chủ tớ chỉ dùng quan hệ chủ tớ khiến khế ước ràng buộc con người,
không người nào có thể thoát đi, khế ước lời hứa lại là khế ước kiểm
soát toàn bộ tinh thần của con người, ấn nhập khế ước lời hứa vào sâu
trong tinh thần con người, khiến cho người khác trung thành và tận tâm
chấp hành, tuyệt không có khả năng phản bội.
Hiển nhiên là Bắc
Thần Phong ấn lời hứa gả Bạch Vũ cho hắn vào tư tưởng của Bạch Tử Quỳnh, cho nên cho dù Bạch Tử Quỳnh có không muốn bao nhiêu cũng đều phải giúp hắn thực hiện, hơn nữa không biết là có gì không đúng.
Cũng may cảm tình của Bạch Tử Quỳnh đối với Bạch Vũ vẫn còn, thập phần tín nhiệm Bạch Vũ, mới để cho Bạch Vũ thuận lợi hạ độc.
”Lập tức giúp sư phụ ta giải trừ lời hứa!” Bạch Vũ căm tức đá một cước vào trên người Bắc Thần Phong.
Bắc Thần Phong cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia tính kế, ngẩng đầu lên
bày ra vẻ mặt thê thảm, “Ta, ta không có cách nào, khế ước lời hứa là do phụ vương ta khế, phải dùng máu của hắn mới có thể loại bỏ được lời
hứa......”
”A, khi dễ ta cái gì cũng không biết sao? Khế ước lời hứa không phải cần máu để loại trừ, mà là khi hoàn thành khế ước
ngưng tụ ra Huyết Châu Tử (hạt châu bằng máu), dùng nghi thức hủy diệt
viên Huyết Châu kia mới có thể giải trừ khế ước. Nói, viên Huyết Châu
kia giấu ở đâu? Đừng nói với ta là Bắc La Quận Vương đã cất giấu, ta
không tin ngươi cái gì cũng không biết.” Bạch Vũ vặn tay Bắc Thần Phong, con ngươi lạnh như băng.
Bắc Thần Phong rốt cuộc hoảng sợ, cả khuôn mặt xám như tro tàn, dựa vào một tia khí lực cuối cùng muốn chạy thoát.
Lúc này, Thư các đột nhiên lay động kịch liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...