Ngày thứ năm Triệu hoán đại hội, rốt cục cũng đến thời điểm cùng Bắc Thần
Phong, Bách Lý Vân Diễm chính diện quyết đấu, cũng là lúc quyết định ai
sẽ là người giành vị trí thứ Nhất trong trận quyết chiến.
Viêm Võ liên tục bại bởi Bắc La cùng Đông Nhạc, đã được xác định là đứng thứ
ba. Trước mắt, Bắc La được 11 điểm, Đông Nhạc 10 điểm, nếu đến cuối cùng xuất hiện đều nhau, vậy thì xem hai phía đối chiến trực tiếp quyết định thắng bại, nói cách khác, ai có thể thắng được trận tỷ thí hôm nay thì
có thể giành được vị trí thứ nhất.
Bạch Vũ đi theo Đông thúc vào
trường thi đấu, cảm giác hôm nay Đông thúc có chút là lạ, khí thế cả
người trở nên rất đáng sợ, nàng hôm nay cũng chưa dám cùng hắn chào hỏi.
Sau khi nàng ngồi xuống, cũng cảm giác được ánh mắt ở khắp nơi dừng ở trên
người nàng, ánh mắt thù địch của Bách Lý Vân Diễm tựa như dao găm đâm
xuyên vào trên người nàng.
Bạch Vũ khinh thường đảo qua nàng ta,
lạnh lùng câu môi, chuyển ánh mắt về hướng khán đài. Dạ Quân Mạc tự
nhiên nhìn nàng, đôi mắt màu đen thâm trầm không thấy rõ cảm xúc, kỳ lạ
là Bạch Vũ có thể hiểu được, “Chuẩn bị đại khai sát giới sao?”
Lông mày Bạch Vũ khẽ nhíu, “Bổn cô nương là người tàn bạo như vậy sao?”
”Phải”
”Nói bậy, ta cũng không tính giết chết bọn hắn.”
”Giữ lại một mạng, sống không bằng chết? Ừm, ác hơn.”
“......”
Hai người mắt đi mày lại trao đổi một lần lại một lần, Sa Hoằng bên kia đã
được Đông Thúc dặn dò ngay giữa trận, tuy rằng Bạch Vũ rất muốn tự tay
giải quyết Bách Lý Vân Diễm cùng Bắc Thần Phong, nhưng đây là hai quốc
quyết đấu, vẫn lấy đại cục làm trọng. Hơn nữa, thực lực của Bắc Thần
Phong cùng Bách Lý Vân Diễm rất mạnh, nàng không sợ không có cơ hội lên
đài.
Trên đài, Sa Hoằng đánh với Bách Lý Vân Diễm, hai người vừa
lên đài liền va chạm kịch liệt. Qủy Hỏa Hồng Dứu (con chồn) của Bách Lý
Vân Diễm vòng quanh Kim Cương Nộ Viên lao đi cực nhanh, Qủy Hỏa u ám tỏa ra khắp nơi.
Kim Cương Nộ Viên phẫn nộ dậm chân, giơ lên hai nắm đấm, nhấc lên cát bụi đầy đất.
”Muốn dùng Phi Sa Tẩu Thạch? Quá ngây thơ rồi.” Bách Lý Vân Diễm nũng nịu
cười, nâng tay, một đoàn hỏa diễm xuyên qua lớp cát bụi thật dày nện về
hướng Sa Hoằng.
Sa Hoằng tung người nhảy lên, nhanh nhẹn tránh
thoát, ai ngờ hỏa diễm dừng ở gần chân của hắn, lại đột nhiên bốc cháy
lên, nhanh chóng lan đến trên người của hắn.
”Không tốt!” Đông thúc vẫn nhìn chằm chằm tình huống trên đài đột nhiên đứng lên, không quan tâm vọt lên lôi đài.
Bạch Vũ có chút kinh ngạc, sau đó nhìn thấy Sa Hoằng cả người bị hỏa diễm
bao vây, hắn có giãy dụa như thế nào cũng dập không được lửa trên người, trong lòng lộp bộp một chút, lập tức chạy theo vọt vào giữa lôi đài.
”Lập tức dập tắt lửa!” Đông thúc hướng về phía Bách Lý Vân Diễm rống giận,
khuôn mặt bị vết sẹo che kín trở nên dữ tợn giống như ma quỷ.
Bách Lý Vân Diễm không chút nào hoảng sợ, không chút để ý nhếch đôi môi đỏ
mọng lên, “Đông Nhạc đây là muốn làm gì, vẫn còn đang tỷ thí đó, còn có
quy củ hay không?”
”Hắn nhận thua, lập tức dập lửa!” Đông thúc lo lắng cơ hồ muốn bổ nhào về phía Bách Lý Vân Diễm.
Bách Lý Vân Diễm vô tội buông tay, “Vậy thì thôi, ta cũng không có biện pháp. Lửa có thể đốt, lại không thể dập.”
”Bách Lý Vân Diễm, ngươi muốn chết!” Bạch Vũ phẫn nộ cả người run run, một chưởng bổ về phía Bách Lý Vân Diễm.
Nàng liều mạng giúp Sa Hoằng dập tắt lửa, lại không dập được, Sa Hoằng đã bị đốt thành một hỏa cầu, hơi thở càng ngày càng suy yếu, nếu không dập
tắt lửa, hắn sẽ bị chết cháy!
Bách Lý Vân Diễm nhẹ nhàng hiện lên ý cười trào phúng, “A, đây là từ xấu hổ chuyển thành giận dữ? Hay là
muốn bắt đầu trận tỷ thí tiếp theo?”
Tửu trưởng lão nhảy vào lôi
đài, Thủy hệ linh thuật mát lạnh đổ vào trên người Sa Hoằng, hỏa diễm
nhỏ đi, nhưng vẫn như cũ không tắt.
”Đây là Thiên Hỏa đến từ
thượng vực!” Tửu trưởng lão sợ hãi. Thượng Vực Thiên Hỏa, tiếp xúc với
vật lập tức bốc cháy, cho đến khi đốt vật đó thành tro mới có thể tự
động tắt, căn bản là thứ mà bọn họ không thể dập được.
”Tại sao có thể như vậy, Sa Hoằng ca ca phải làm sao bây giờ?” Nhạc Kỳ Nhân nôn nóng đến độ muốn khóc.
Bạch Vũ gắt gao nắm tay lại, chẳng lẽ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Sa Hoằng
chết cháy? Nàng hận không thể đi lên giúp Sa Hoằng dập lửa, lại bị Đông
thúc gắt gao giữ chặt, bị Thiên Hỏa dính vào chỉ có một con đường chết,
nàng có tiến lên bất quá cũng chỉ là nhiều thêm một cái mạng nữa mà
thôi.
Hai tròng mắt lạnh như băng của nàng ánh lên Hỏa Diễm đỏ
tươi, thiêu đốt tươi cười đắc ý trên mặt Bách Lý Vân Diễm cùng Bắc Thần
Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...