Độc Y Nương Tử

Như giúp tăng thêm độ khó cho cuộc thi, bầu trời phía
trên tòa tháp Vòng 1 đột nhiên bị tầng tầng đoàn mây ùn ùn kéo đến, che
lấp ánh sáng mặt trời, ánh sáng cũng vì thế mà ám mờ. Gió từ tứ phía kéo đến thổi lồng lộng xung quanh tòa tháp, tiếng lá cây xào xạc không
ngừng vang lên.

Tất cả thí sinh giờ phút này có chút hoảng loạn, ngập ngừng không dám
tiến lên, bọn họ vẫn đang ôm hy vọng chờ đợi mây tan và gió tạm ngừng
mới có thể đi lên những bậc đá trơn trượt và dài đằng đẳng.

Trong lúc mọi người đang hết nhìn đông lại nhìn tây, phía chân cầu
thang, một thân ảnh cao lớn chậm chạp từng bước, từng bước tiến lên bậc
thang đầu tiên, thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

“Hùng ca, đừng hấp tấp”

Một giọng nói thanh thúy chợt vang lên, một cô bé khoảng mười sáu tuổi,
vóc người nhỏ nhắn, tóc cột hai búi nhỏ, gương mặt xinh xắn, đôi mắt to
tròn xanh biếc, đôi mày thanh thanh đang nhíu lại, ái miệng nhỏ mấp máy, đứng kế bên cầu thang lo lắng nhìn nam tử đã bắt đầu leo thang kia.

Nam tử được gọi là A Hùng dù nghe lời của cô gái nhỏ, vẫn chuyên chú đặt từng bước lên bậc đá rong rêu trơn trượt, xoay đầu nhìn cô gái khẽ mỉm
cười trấn an, sau đó lại tiếp tục bước đi.

“Hùng ca, huynh…huynh chờ muội, muội cũng đi”

Cô gái nhỏ nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người chậm rãi bước lên bậc thang không tay vịn, đuổi theo phía sau nam tử.

Sau một hồi kinh ngạc, đã có người tiên phong dẫn đầu, mọi thí sinh khác cũng lục tục nối đuôi nhau bước lên cầu thang. Cẩn Y Nhiên cũng chậm
rãi theo sau dòng người.

Không phải vì sợ hãi mà nàng đợi đến lúc này mới bắt đầu, chỉ đơn giản
là Cẩn Y Nhiên không nghĩ gây sự chú ý quá nhiều từ mọi người, hơn
nữa…có người đi trước chịu nạn thay thì cớ gì mà không làm. Khóe miệng

Cẩn Y Nhiên bất giác nhếch lên đầy tà ác.

Quả thật, tuy nhìn từ phía dưới cảm giác thật nguy hiểm và cheo leo,
nhưng đến khi chân chính đi trên nó mới phát hiện, ngoài bậc đá trơn một chút, nếu không nhìn xuống dưới thì hoàn toàn chẳng có gì. Mọi người
cũng vì thế mà tinh thần phấn chấn hơn, bắt đầu tăng tốc bước đi vượt
lên những người khác.

Không biết có phải vì dáng người mỏng manh gió thổi một cái là bay, hay
vì gương mặt non nớt vô cùng đáng yêu như tiên đồng, mà trước và sau Cẩn Y Nhiên luôn được chừa ra một khoảng cách, không bị chen lấn giành giựt như dòng người phía trước. Các nam thí sinh hết sức đồng lòng dõi theo
từng bước đặt chân của nàng, tay luôn không tự chủ mà hơi hơi giơ lên
như sẵn sàng bắt lấy Cẩn Y Nhiên nếu nàng sẩy chân.

Trong lòng Cẩn Y Nhiên lúc này phải nói là hết sức vui vẻ. Kiếp trước
nàng luôn nhốt mình trong phòng thí nghiệm, ngay cả khi bước ra ngoài
cũng chỉ là đi công tác, chữa bệnh cho các nơi nghèo khó xa xôi. Không
có một nam nhân nào sẽ vì nàng mà lo lắng ga – lăng như thế, chỉ vì nàng hơn bọn họ quá xa, hoàn toàn là mục tiêu bọn họ không thể với tới. Đến
nơi đây không bao lâu, nàng bỗng trở thành một đóa hoa mà đi đâu cũng
được người khác phủng trong lòng bàn tay, trân quý bảo bọc. Cẩn Y Nhiên
thầm cảm thán thật may mắn vì bản thân xuyên vào trong thân thể của một
nữ hài đáng yêu như thế này, aa…

Một phần tư canh giờ sau, các thí sinh bắt đầu chân chính nếm thử khó
khăn của vòng 1. Cầu thang càng lên cao, độ dốc của nó càng lớn, trên
bậc thang thường xuyên có những mô đá gồ ghề bám đầy rêu xanh, chỉ cần
một chút không cẩn thận sẽ trượt khỏi cầu thang ngay lập tức, chưa kể
gió thổi càng lên cao càng mạnh, chân muốn đứng vững cũng đã trở thành
vấn đề hết sức khó khăn.

Cẩn Y Nhiên từ khi đi lên được độ cao của tầng mười bảy đã phát hiện có
việc không ổn ớ phía trước. Cảm giác dòng người trước mắt càng ngày càng chậm lại, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng la hét thảm thiết
cùng vài bóng đen từ trên cầu thang cao hơn năm mươi thước rớt xuống
dưới đất, khiến lòng các thí sinh càng ngày càng trầm xuống.


Đặt tay lên vách tòa tháp, Cẩn Y Nhiên thảnh thơi nhẹ bước lên, thong thả vượt qua một người, hai người, ba người…..

Sau nửa canh giờ, Cẩn Y Nhiên vượt qua hơn ba nhóm đã đến được nhóm
người đầu tiên, lúc này từ năm mươi hơn chỉ còn lại mười mấy người, bộ
dáng chật vật, chân bước run rẩy, cảm giác như tùy thời đều có thể ngã
khỏi bậc thang mà rơi xuống dưới. Nàng hiện giờ cũng đã đến độ cao của
tầng lầu thứ năm mươi, đáng tiếc là vẫn không thể thấy điểm cuối của tòa tháp này, điều này khiến các thí sinh nhóm đầu tâm trạng lâm vào khủng
hoảng.

Bọn họ dù sao cũng là dân thường cùng một số ít quý tộc có thiên phú ma
pháp tốt, không nghĩ tới đến nơi học viện này lại phải trải qua một cuộc kiểm tra tốn nhiều sức lực đến thế. Đã đi hơn hai canh giờ đối với thể
chất của một người thường là khó có thể chịu nổi. Đa phần những người
trong nhóm đi đầu lúc này đều là một số những người trong giang hồ, có
luyện tập cường thân kiện thể mới có thể trụ được đến hiện tại. Cẩn Y
Nhiên phát hiện, người đi phía trước cả nhóm tựa hồ khá quen mắt, nhìn
một chút chợt nhớ ra, hắn chính là gã được gọi ‘Hùng ca’, người đầu tiên bước lên cầu thang.

Quả không ngoài dự đoán, thân thể cuồn cuộn cơ bắp, dáng người to lớn
như hắn, sức lực cũng là nhất đẳng, có thể trụ được tới bây giờ cũng
không kì quái. Kì quái chính là, muốn đến được đây không chỉ nhờ sức lực mà còn cần khéo léo và tinh tế quan sát, nếu không đã dẫm phải mô đá
trơn trượt mà rớt xuống cầu thang từ lâu. Xem ra hắn cũng không phải là
cái loại ‘đầu óc ngu si tứ chi phát triển’.

Cẩn Y Nhiên vừa nhàn nhà bước lên từng bậc, vừa gật gù âm thầm nhận xét
trường hợp xung quanh, hoàn toàn không để ý đến cái nhìn kinh ngạc của
những người xung quanh.

Phải biết, đi suốt hơn hai canh giờ, ngay cả một nam nhân bình thường
cũng có chút ăn không tiêu, vậy mà một nữ hài chưa đến mười sáu tuổi lại có thể lên đến đây, chưa nói đến việc gia nhập vào nhóm người đi đầu,
ngay cả một giọt mồ hôi cũng không thấy càng làm cho người ta phải kinh

dị.

Gió quất càng lúc càng mạnh, gần như trở thành dông, thân thể vài người
không chịu nổi sức mạnh của gió mà lung lay sắp đổ. Đúng lúc này, từ
phía xa truyền đến tiếng ‘Ngao…ngao…’ đầy uy lực, cùng với nó là một
bóng đen to lớn dần dần tiến gần đến trước mắt.

Bóng đen đến đủ gần để cho cả nhóm thí sinh nhìn rõ, mọi người không hẹn cùng hấp một ngụm khí lạnh, sắc mặt tái nhợt, chân tay run rẩy.

“Phi Miễu ma thú, tại sao ở đây lại có Phi Miễu ma thú!!?”

Không biết thí sinh nào vừa thấy hình dáng của con chim khổng lồ đang
bay đến, kinh hoàng bật thốt thành tiếng. Những thí sinh khác vẻ mặt
cũng không kém bao nhiêu, chỉ có Cẩn Y Nhiên vẫn bình chân như vại, ánh
mắt nghi hoặc nhìn xung quanh.

Chợt, Cẩn Y Nhiên cảm giác tay mình rơi vào một bàn tay ấm áp cùng hơi
thở quen thuộc toát ra từ phía sau lưng, không khỏi mỉm cười nhìn lại.

Vô Danh không biết từ lúc nào đã đến sau lưng Cẩn Y Nhiên, chứng kiến
Phiêu Miễu thú lượn lờ trên đầu,tiến đến nắm chặt tay Cẩn Y Nhiên như để an ủi. Nhìn thấy thần sắc nghi hoặc của nàng, Vô Danh kề sát lỗ tai Cẩn Y Nhiên nhỏ giọng giải thích:

“Phiêu Miễu thú là một loại ma thú trên không, cấp hai, móng vuốt sắc
bén như lợi kiếm, thân thể to lớn cường hãn, cứng rắn như sắc, cho dù có bắn tên cũng không thể tổn thương da thịt của nó, lại thường bay bổng ở trên cao, vì vậy rất khó đối phó. Nhưng nó thường chỉ sinh sống ở sa
mạc, không hiểu vì sao tại học viện này lại xuất hiện?”

Cẩn Y Nhiên nhẹ nhàng gật đầu. Nàng có thể tạm đoán ra mục đích xuất hiện của con Phiêu Miểu thú này.

Từ lúc bắt đầu cuộc thi, Cẩn Y Nhiên phát hiện xung quanh tòa tháp có
chút kì quái, không gian có vài vết đứt gãy theo quy luật, những bậc
thang dường như cũng không giống như khi nhìn trơn trượt gồ ghề như vậy. Nàng mỗi bước đi chỉ cảm thấy có một loại huyễn hoặc, không chân thật.
Hơn nữa, mỗi khi qua độ cao một tần, Cẩn Y Nhiên phát hiện xung quanh
thân mình dường như có cái gì đó, cảm giác luôn lơ lửng, có chút …nghịch ngợm? Làm cho nàng càng tò mò chính là, càng lên cao, cảm giác càng rõ, khiến nàng cũng quên luôn cả mình đang dự thi, chỉ đơn thuần là tìm
hiểu những thứ xung quanh bản thân là cái gì mà mỗi bước đi lên đều trở
nên nồng đậm hơn.

Đến độ cao hiện tại, Cẩn Y Nhiên có thể rõ ràng cảm thấy bản thân như

được vây quanh bởi vô số tinh linh bé nhỏ trong suốt, ẩn hình trong
không khí, không ngừng cười khúc khích, dường như chúng đang vui đùa,
ngay cả ma thú vừa xuất hiện cũng không làm chúng hoảng sợ, ngược lại
cho một cảm giác hết sức không thật.

Cẩn Y Nhiên hơi nghiêng người về phía sau, dựa vào người Vô Danh hạ giọng:

“Nó là…ảo ảnh sao?”

Vô Danh nghe câu hỏi của Cẩn Y Nhiên, ánh mắt trợn to tràn ngập kinh
ngạc. Hắn rõ ràng biết Cẩn Y Nhiên về vấn đề ma pháp không biết tí gì
cả, thì nói chi là ảo ảnh hay huyễn trận, một trong các lĩnh vực cao
thâm của ma pháp? Tuy với thực lực của hắn, một chút huyễn trận này
không tính là gì, nhưng Cẩn Y Nhiên lại có thể nhìn một cái là nhìn ra,
thật sự….

“Nhiên nhi, sao muội biết?”

Chỉ thấy Cẩn Y Nhiên hơi hơi nhíu mày, lẩm bẩm:

“Muội…chỉ là cảm thấy nó không thật, ngay cả đoạn đường chúng ta đi từ nãy đến giờ dường như cũng chỉ là ảo giác nào đó mà thôi”

Vô Danh nghe vậy trầm lặng không nói gì. Hắn bây giờ có thể khẳng định,
Cẩn Y Nhiên có thể là thiên tài ma pháp cực kì hiếm có. Chỉ cần với độ
nhạy cảm của nàng lúc này có thể nhận ra, việc học tập ma pháp sau này
sẽ vô cùng suôn sẻ.

Huyễn trận này đúng như giám khảo từng nói, chỉ có người có ý chí kiên
định hơn người mới có thể vượt qua trận pháp này. Cầu thang cao ngút
mắt, thật ra chỉ là một con đường thẳng bình thường, ngay cả tòa tháp…từ khi bước qua cánh cửa vào khu vực thi đấu này, bọn họ đã chính thức
bước vào tòa tháp, tất cả hình ảnh sau cánh cửa hoàn toàn do huyễn trận
mà ra. Nó sẽ tùy theo tâm lý của từng thí sinh, khiến họ sức lực tổn hao bao nhiêu. Còn đối với Cẩn Y Nhiên cùng Vô Danh, ngay cả gã nam tử được gọi “Hùng ca” kia, có lẽ đều đã nhận ra bí mật của trận pháp này, nếu
không thì ít nhất cũng là những người có ý chí kiên định hơn người.

Đến đích cuối cùng, ai là người có thể thoải mái hoàn thành nó nhất sẽ
vượt qua được vòng thi này. Đó mới chính là đáp án dành cho thí sinh tại vòng một


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận