Trên bầu trời, một hồng y nam tử lăng không mà đứng, khói đen vờn quanh tay áo.
Một đôi mắt phượng giống như hàn bang ngàn năm trên núi tuyết, trên mặt đường nét rõ ràng, tuy nhiên cũng mơ hồ phát thảo ra sự vô tình cùng thích giết choc.
Đám hắc y dừng lại, hắc y nhân càm đầu hung hăn cắn răng một cái, “Các hạ vì sao phải ngăn cản đường đi của chúng ta?”
Hồng y nam tử khóe mắt lạnh lùng liếc nhìn hắc y nhân, “Không phải là các ngươi gọi bản vương đi ra sao?”
Thủ lĩnh hắc y nhân đầu tiên là nhíu mày, ở Tấn Thành này ngoại trừ Thần vương điện hạ ra còn ai có thể tự xưng vương sao? Nhưng hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
“Là Huyết âm công, bảo vệ tâm mạch, mau!”
Phản ứng của hắn cũng coi như nhanh nhạy, nhưng đám thủ hạ của hắn lại không có vận số tốt như vậy!
Những người có tu vi thấp, tốc độ phản ứng lại chậm, trong chớp mắt đã thất khiếu chảy máu, té trên mặt đất kêu la thảm thiết.
Trường Ca Nguyệt biết rõ những người này chẳng những hai tai bị chọc điếc, mà kinh mạch toàn thân cũng bị đả thương.
Nàng ngước mắt nhìn thoáng qua nam tử mặc hồng y kia, khuôn mặt yêu nghiệt tuyệt mỹ, nhưng tác phong làm việc lại khiến cho người ta giận sôi.
Lấy nhãn lực của nàng không khó để nhìn ra hồng y nam tử này nếu muốn lấy mạng của đám hắc y nhân kia bất quá chỉ trong chớp mắt mà thôi, nhưng hắn lại khiến cho đám người này muốn sống không được muốn chết cũng không xong!
Khóe miệng hồng y nam tử mang theo vài phần trêu tức, nhưng ánh mắt lại không chút nào che dấu đi sự thị huyết. Hắn khẽ đưa tay, dưới làn khói đen hiện ra một đôi tay mảnh khảnh trắng nõn như trẻ con, so với tay của nữ nhân còn đẹp mắt hơn! Nhưng Trường Ca Nguyệt không chút hoài nghi đôi tay xinh đẹp này lại là một thứ vũ khí giết người không chớp mắt!
“Các hạ là muốn đuổi cùng giết tận sao?” Thủ lĩnh hắc y nhân bây giờ hận không thể cắn nát cái miệng của hắn, hơi thở mà hắn phát hiện chẳng qua chỉ là hơi thở mang theo vài phần linh hoạt kỳ ảo [có thể hiểu giống như là hơi thở mỏng manh vậy] nhưng không phải là người nguy hiểm, không ngờ lại đụng phải sát thần này!
Trong mắt hồng y nam tử mang theo vài tia châm biếm nhìn thủ lĩnh hắc y nhân, “Nếu đã như vậy, bản vương hôm nay không giết ngươi không phải là có lỗi với trí thông minh của ngươi hay sao?”
“Ngươi!” Trong lòng hắc y nhân nổi lên tia sợ hãi, lần này bọn họ ra ngoài thân mang trọng trách, nhưng lại không nghĩ đến sẽ phài bỏ mạng ở nơi này.
“Các hạ, chúng ta mặc dù đánh không lại ngươi, nhưng nơi này chính là ngọn núi phía sau Trường Ca phủ, các hạ nếu giết chúng ta còn có thể toàn thân mà rút lui sao?”
Nghe được tên Trường Ca phủ trên mặt hồng y nam tử không những không thấy được một tia kiêng kỵ, ngược lại còn tỏ ra sự khinh thường, trên khuôn mặt lạnh lung kiêu ngạo xẹt qua một tia cười lạnh.
“Trường Ca Tử An chắc hẳn còn phải cảm tạ bản vương!”
Bản vương?
Trường Ca Nguyệt hơi hơi nhíu mày, Tấn Thành ở lần trước tranh đoạt địa vị, Thái tử Tông Chính Không Tề chẳng những bị ban chết mà ngay cả những vị vương gia còn lại đều bị chết thảm dưới âm mưu tàn độc. [mưu của Tông Chính Mạch Ẩn ấy ạ!]
Người còn dư lại hưởng thụ sự thắng lợi ấy chính là Tông Chính Mạch Ẩn, còn có một Nhị hoàng tử trời sinh đã mắc bệnh ở chân Tông Chính Mạnh Hành.
Còn có vương gia nào khác sao?
Trường Ca Nguyệt lần nữa nhìn thoáng qua hồng y nam tử, hồng y, khói đen, đột nhiên làm cho nàng nghĩ đến Huyết tộc.
Ma đầu hút máu cũng được coi là vương mà, không phải sao?
Trường Ca Nguyệt cắn cắn môi, chỉ sợ là lúc tranh giành quyền lực có hỗ trợ Tông Chính Bạch nên được hắn phong vương!
Trong lúc Trường Ca Nguyệt đang suy nghĩ về thân phận của hông y nam tử, lại phát hiện toàn bộ ngọn núi phía sau Trường Ca phủ đột nhiên biến sắc!
Ánh trăng trên trời nhanh chóng bị mây đen che phủ, toàn bộ không khí trên núi đông lại, phảng phất như nếu dùng sức hô hấp một chút trái tim sẽ nứt toạc ra.
Mà đám hắc y nhân trong nháy mắt bị khói đen bao phủ, dưới làn khói là một mảnh lặng im.
Trường Ca Nguyệt nhãn lực kinh người, trong nháy mắt hô hấp của nàng cũng thay đổi, dưới làn khói đen ấy, thân thể của đám hắc y nhân đang dần dần bị ăn mòn, huyết nhục mơ hồ, chỉ còn lại một đống xương trắng!
Bộ dáng đau đến không muốn sống của bọn họ bị Trường Ca Nguyệt nhìn thấy hết, nhưng từ đầu đến cuối nàng không nghe thấy được bất kỳ âm thanh nào phát ra, có thể thấy được hồng y nam tử đã giam cầm thanh âm của bọn họ lại.
Giờ khắc này, ngay cả Trường Ca Nguyệt đã nhìn quen bọn ác quỷ dưới địa ngục trăm năm cũng không nhịn được mà run rẩy, nam nhân này rõ ràng có thể làm cho bọn trong nháy mắt mất mạng, nhưng lại chọn cách đem người đang sống sờ sờ như vậy thoáng chốc huyết nhục thối rửa, chỉ còn lại xương trắng!
Làm cho nàng sợ hãi hơn nữa chính là, nam nhân này không phải dùng nội lực mà là dụng độc!
Nếu như nàng không có đoán sai, thì làn khói đen kia đều là khí độc!
Khóe miệng Trường Ca Nguyệt cong lên ý cười, nàng đối với loại độc mà hắn hạ có chút hứng thú.
Vừa lúc đó, trên mặt hồng y nam tử lộ ra nụ cười quỷ dị, giống như bang sơn ngàn năm tràn ra ánh lửa, chói mắt lại yêu dị!
“Trong thiên hạ này còn có nữ nhân lớn gan như vậy!” Ánh mắt hồng y nam tử nhìn về hường Trường Ca Nguyệt nói.
Nội tâm Trường Ca Nguyệt vừa động, rõ ràng cách nhau một cây đại thụ, nhưng nàng lại cảm nhận được ánh mắt của nam nhân kia phảng phất như đâm trực tiếp vào ngực nàng!
Nàng khẽ cán răng, trực tiếp lách mình đi ra, ngân châm trên người lặng lẽ xuất hiện trong tay, “Trong thiên hạ không phải cũng có loại nam tử ác độc như ngươi sao?”
Hồng y nam tử đang chống lại đôi thủy mâu của Trường Ca Nguyệt, đột nhiên trên mặt hắn hiện lên tia cười quỷ dị.
Lúc này một cái bóng đen từ trên trời bay xuống, quỳ gối xuống trước mặt hồng y nam tử, “Vương gia, không tìm được đồ.”
Bóng đen hít sâu một hơi, "Vương gia không có vật kia, từ nay trở đi ngài..."
Hồng y nam tử khoát tay ý bảo bóng đen không cần nhiều lời, bóng đen đứng dậy lúc này mới phát hiện trước mặt vương gia thế nhưng có một nữ nhân!
Không phải là nữ quỷ, không phải là nữ thi, mà là nữ nhân![=.=]
"Vương gia, nàng..." Dưới ánh trăng Trường Ca Nguyệt một bộ áo trắng,khăn che mặt bay bay trong gió, một đôi thủy mâu phá lệ quyến rũ người.
Bóng đen theo bản năng nuốt ngụm nước miếng, lộ ra bản chất háo sắc của nam nhân!
Động tác của bóng đen đều bị hồng y nam tử thu hết ở trong mắt, hắn thậm chí ngay cả nửa ánh mắt cũng không có cấp Trường Ca Nguyệt, mà nói thẳng, "Thích thì hưởng thụ đi, nhớ rõ sau khi hưởng thụ xong, giết!"
Nói xong, hồng y nam tử giống như phá không, trực tiếp biến mất trên đỉnh núi.
Khóe miệng Trường Ca Nguyệt xẹt qua tia cười lạnh, trong mắt hoàn toàn đều là lãnh ý, "Tên"
Nàng là muốn cảm tạ hồng y nam tử phóng sinh nàng? (!) Hay là muốn cảm khái nam nhân ở trước mắt mệnh khổ đây?
Bóng đen hơi sững sờ, hắn nhìn từ trên xuống dưới Trường Ca Nguyệt, mặc dù trong mắt không mang theo sắc dục, ánh nhìn nàng mang theo vài tia nghiền ngẫm.
"Thư Phong!" Thật lâu trong miệng bóng đen thốt ra hai chữ, chỉ là không có đem Trường Ca Nguyệt đặt ở trong mắt.
Trường Ca Nguyệt khóe miệng khẽ cong, chỉ là hai đầu lông mày lãnh tình làm cho nhân sinh giật mình, "Rất tốt, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn cũng không quên được hôm nay, chọc giận ta, coi như ngươi mệnh khổ!"
Còn có hồng y nam tử biến thái kia, Trường Ca Nguyệt nghiến răng ngọc, bàn tay trắng nõn vừa động, một cây ngân châm hướng thẳng đến người được gọi là Thư Phong kia.
Thư Phong đầu tiên là sững sờ, sau đó trong mắt hiện lên một tia khinh thường, nhẹ nhàng linh hoạt tránh được ngân châm của Trường Ca Nguyệt, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện chân khí trong ngực mình thế nhưng lại đảo ngược, "Ngươi..."
Trường Ca Nguyệt cười lạnh, " Hiện tại ngươi tốt nhất là nên liền đóng chặt miệng của mình."
"Ngươi đã làm gì ta?" Thư Phong cố gắng điều tức hơi thở, sắc mặt đang dần tím bầm, trong mắt lần đầu tiên nổi lên tia hoảng sợ, "Ngươi đối với ta dụng độc!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...