Đường Lạc Lạc lúc này có ngốc cỡ nào, cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, cô nhẹ nhàng dùng tay đẩy Mặc Tây Thành ra, đoạt lấy trứng gà trên tay anh, bản thân tự nhắm mắt lăn lên:
- Vẫn là không nên phiền đến cậu, tôi tự làm được, ồ đúng, cậu không có việc gì thì đừng cứ gọi tôi vào văn phòng mãi, như thế bọn họ sẽ hiểu lầm đó, hôm đó cậu tặng quà cho tô, bọn họ... bọn họ còn nói...
- Nói gì?
Mặc Tây Thành ngẩn đầu không quan tâm, bộ dạng chả sợ ai cả.
- Nói cậu và trợ lý Tần đang theo đuổi tôi.
Đường Lạc Lạc nói xong đã cười khổ trước:
- Cậu làm ơn, đừng thêm thắt kịch bản cho tôi nữa được không?
Mặc Tây Thành cạn lời, nhìn bộ dạng thản nhiên của Đường Lạc Lạc, phát hiện cô không phải giả vờ không biết, mà là thật sự không biết cậu ta đang theo đuổi cô thật, trái tim phải lớn thế nào...
Cậu ta tiến lên, cúi người, từng bước từng bước tiến gần Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc đang chuyên tâm lăn trứng gà trên mắt, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt nặng trĩu của Mặc Tây Thành đang đi về phía cô, cô vội lùi sau vài bước, kết quả bị Mặc Tây Thành đẩy thẳng đến bờ tường.
Trên người cậu ta, có mùi hương cổ long rất thơm, khuôn mặt tuấn tú vì đối lưng với ánh sáng, càng khiến đường nét sâu đậm hơn, đôi mắt lóng lánh, nhìn cô không chớp mắt, một tay chống lên tường, Mặc Tây Thành “kích tường” cô với tư thế cực kỳ hoàn mỹ, cúi nhìn xuống, từng chữ từng chữ một hỏi:
- Không lẽ cô không biết, đó không phải là tin đồn, mà là thật đó!
Cậu ta thật sự đang theo đuổi cô được không?
Nếu còn nhìn không ra chẳng lẽ muốn cậu ta cầm mốt tấm bảng lớn, trên đấy viết rằng “tôi muốn theo đuổi cô!”, mới được ư?
Đường Lạc Lạc dừng động tác trên tay lại, ngẩn ngơ nhìn Mặc Tây Thành, hồi lâu, mới lộ vẻ mặt “thì ra là thế”:
- Thật ư?
Mặc Tây Thành gật đầu trịnh trọng, đáy mắt tình thâm vô bờ bến:
- Thật đó, Lạc Lạc, tôi...
- Thì ra trợ lý Tần đang theo đuổi tôi?
Đường Lạc Lạc trừng mắt há mồm:
- Gan cậu ta cũng lớn thật đó!
Mặc Tây Thành:.......
Cậu ta bây giờ rất muốn chết quách cho xong được không hả???
Sao cô ấy lại ngốc ngếch thế cơ chứ?
Ban đầu thu hút Mặc Tây Thành, vừa hay chính là sự đáng yêu ngây thơ này của Đường Lạc Lạc, nhưng hiện tại, khiến cậu ta nhói lòng muốn chết, cũng là sự ngây thơ này...
Đúng là muốn chết luôn mà.
Nhìn thấy vẻ mặt như bị táo bón của Mặc Tây Thành, Đường Lạc Lạc cẩn thận thoát ra khỏi vòng vây chặt chẽ cảu cậu ta, cầm lấy hai quả trứng gà khẽ nói:
- Tây Thành, vậy cậu làm việc nhé! Tôi về đây, cám ơn trứng của cậu, bye bye.
Nói xong liền tung tăng nhảy nhót về phía cửa.
- Khoan đã.
Mặc Tây Thành miễn cưỡng điều chỉnh lại cảm xúc, gọi Đường Lạc Lạc lại, thấy cô ấy quay đầu, vẻ mặt đầy nghi vấn nhìn, lời bộc bạch đến cửa miệng của cậu ta, bỗng chốc hóa thành:
- Lạc Lạc, nếu Mặc Thiệu Đình khiến cô chịu uất ức, nhớ lấy, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.
- Ừm!
Đôi mắt Đường Lạc Lạc sáng trong, lấp lánh hòa quang cảm động:
- Tây Thành, cậu đúng là “chị em” tốt của tôi, cám ơn cậu.
Thẻ “chị em”....
Mặc Tây Thành giống như nhận lấy một cú đấm vào ngực,
Đường Lạc Lạc, được lắm! Cô đủ thâm.
Trong sự bất giác đã mang đến vô số lần sát thương cho Mặc Tây Thành, lúc Đường Lạc Lạc đi ra khỏi văn phòng Mặc Tây Thành, tâm trạng đúng là có tốt hơn lên.
Về đến bộ phận thiết kế, ánh mắt mọi người nhìn Đường Lạc Lạc, lại có sự thay đổi mới, vài ngày trước còn nói không có gì với cậu chủ Tây Thành, được đấy! Lần này đi một chuyến mang về hai quả trứng, đôi mắt cũng không còn sưng nữa....
Nói không có chuyện gì thì ai mà tin?
Đường Lạc Lạc đối với năng lực trinh thám và nhiều chuyện của đồng nghiệp, thật sự đã hiểu thấu rất sâu, lần này thôi thì không giải thích gì nữa, ngồi vào chỗ, lột hai quả trứng gà ra ăn luôn.
Sáng sớm vì buồn rầu mà chưa ăn sáng, thật lỗ mà!
Nếu đã không thể thay đổi, vậy thì chỉ còn biết chấp nhận, bản thân ban đầu chẳng phải đã định rời khỏi nhà họ Mặc sao? Hành động tối qua của Mặc Thiệu Đình, có lẽ cũng là chuyện tốt, ít ra cũng khiến bản thân thức tỉnh, nhưng dù sao, chồng cô cả đêm không về, cũng là hành vi cực kỳ khốn nạn.
Đúng vậy, cực kỳ khốn nạn!
Đường Lạc Lạc vừa nghĩ đến Mặc Thiệu Đình đêm qua không về, vui khôn tả xiết bên cạnh Lâm Uyển Du, cảm thấy trong lòng có rất nhiều bàn tay đang cào cấu, hận đến mức muốn làm thủ tục ly hôn với Mặc Thiệu Đình ngay lập tức, mắt không thấy lòng không phiền.
Đang lúc xem trứng gà là Mặc Thiệu Đình, đưa lên miệng không ngừng nhai nghiến, điện thoại khẽ rung, Đường Lạc Lạc lấy khăn giấy lau tay, mở ra xem, là tin nhắn của Diệp Tiểu Manh: “Lạc Lạc, tối nay có muốn ra ngoài chơi không? Gần đây tốt nghiệp rồi thời gian rãnh cũng khá nhiều, nhớ cậu rồi.”
Ra ngoài chơi?
Đường Lạc Lạc hiện tại rất không muốn về nhà họ Mặc, nơi đó khiến cô ngộp thở, khuôn mặt lạnh như tiền của La Nhã, và Mặc Thiệu Đình có thể tùy ý đêm không về nhà.
Vừa nghĩ thế, cô dường như không suy nghĩ gì và trả lời: “Được chứ! Đi nào!”
Diệp Tiểu Manh nhắn lại như gió: “Đi đâu?”
Đường Lạc Lạc đảo đảo mắt, ngón tay khẽ gõ: “Câu lạc bộ Hàn Hoàng, mình khao!
Dù sao thẻ của Mặc Thiệu Đình trong tay cô, vốn nghĩ sẽ tiết kiệm tối đa, nhưng hiện tại không xài thì phí, không xài thì sẽ của Lâm Uyển Du thôi, Đường Lạc Lạc cố ý chọn một câu lạc bộ đắc tiền vừa mới mở, và mở lời khao cực kỳ phóng khoáng.
Vừa tan ca, cầm túi xách, đi một mạch đến điểm hẹn với Diệp Tiểu Manh.
Câu lạc bộ Hàn Hoàng là nơi vui chơi cao cấp vừa mở trong S thị, chỉ kinh doanh buổi tối, ăn chơi trác táng số một, có cả sân golf, bàn cờ, bida, KTV.... những trò tiêu khiển cao cấp, có cả quầy bar và sòng bạc ngầm, thậm chí tầng dưới cùng còn có cả những hạng mục phục vụ không thể miêu tả.
Vì chi phí đắc đỏ, nên phần lớn đều là những nhân vật tai to mặt lớn, trong đó một chai rượu có giá trên cả trăm triệu, thu hút rất nhiều đối với công tử con nhà giàu.
Tâm trạng Đường Lạc Lạc rất không vui, nên kéo theo Diệp Tiểu Manh đến nơi mà họ vốn không thể nào đến được, thả lỏng tinh thần một chút.
Diệp Tiểu Manh lần đầu đến nơi như thế, ngồi trước quầy bar, nghe nhạc Blue du dương, hiếu kỳ nhìn tứ tung:
- Lạc Lạc nhìn kìa, trong đây ai cũng ăn mặc xinh đẹp cả! Rất nhiều mỹ nữ á.... wow wow wow, ly cocktail này đẹp quá! Tên gọi cũng hay nữa, Hồng Phấn giai nhân...
- Bình tĩnh.
Đường Lạc Lạc vỗ vỗ tay Diệp Tiểu Manh:
- Cứ tùy ý gọi, dù sao chúng ta đang tiêu là tiền của tên củ cải lăng nhăng Mặc Thiệu Đình.
- Ồ...
Diệp Tiểu Manh dốc hết dũng khí, ngước mặt lên:
- Waiter, cho tôi một lốc bia.
Đường Lạc Lạc:......
Quầy bar của câu lạc bộ Hàn Hoàng, là nơi tụ tập thường xuyên của các công tử hào môn con nhà giàu ăn chơi, những tiểu thư nhà giàu không chịu được sự cô đơn, và cả những mỹ nữ có ngành nghề khá đặc biệt, tất cả biết mà không nói, thay vì nói là đến uống rượu, đại đa số người nào đến đây cũng có mục đích riêng.
Lúc này Đường Lạc Lạc và Diệp Tiểu Manh ngồi tại quầy bar, một người trong lòng buồn bực, không nhịn được uống thêm vài ly, một người chí chí chóe chóe, ngây thơ vô cùng, vô tình thu hút rất nhiều ánh nhìn tập trung vào họ.
Nơi không xa, vài người ăn bận cứ như công tử con nhà giàu, đang dần dần tiến về hướng của Đường Lạc Lạc và Diệp Tiểu Manh.
- Cậu Diệp, cô gái đó không tệ ấy, thân hình tuyệt, khuôn mặt cũng đẹp, nhìn ngon lành phết!
Một tên để râu đang thảo mai nói.
Người đàn ông được xưng hô là cậu Diệp, đôi mắt cứ nhìn về phía Đường Lạc Lạc, đưa tay sờ cằm, thần thái như muốn thử thách xem sao:
- Nhìn có vẻ không tệ, non đến chảy nước... chậc chậc, đêm nay ta có hồng phúc rồi.
Vừa nói vừa đứng dậy, chỉnh trang lại bộ vest màu đỏ rượu trên người, hướng về phía Đường Lạc Lạc tiến đến.
- Nhưng cậu Diệp.... cậu vừa mới đính hôn với đại tiểu thư nhà họ Trần, cô ta đang ngồi bên kia đấy! Cua gái trước mặt cô ấy, có phải có chút...
Lại thêm một tùy tùng lo lắng khuyên bảo.
- Chỉ là đính hôn thôi, bổn thiếu gia vẫn chưa bán cho cô ta, cô ta tưởng theo đuôi bổn thiếu gia, thì bổn thiếu gia đây phải chấp nhận, ngoan ngoãn về nhà mắt to mắt nhỏ với cô ta sao? Cô gái này, bổn thiếu gia cua chắc rồi.
Diệp Thiên phẫn nộ hứ một tiếng, khiến tùy tùng xung quanh giật mình đến không dám lên tiếng khuyên nữa, theo sau hắn ta nghênh ngang đi về phía Đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc đang một ly tiếp một ly uống rượu buồn, uống một ly thì trong lòng mắng tên củ cải Mặc một tiếng, đang uống có hứng, thì cảm thấy có một bóng đen đứng trước mặt cô, ngẩn đầu nhìn, nhìn thấy một người đàn ông mày trộm mắt chuột, mặc bộ vest màu đỏ rượu chói cả mắt, trên tay đang cầm một chai Champage, dê xồm nhìn cô chằm chằm.
Phía sau còn đứng theo một bầy đàn ông côn đồ....
Đường Lạc Lạc tuy uống đến mức có chút choáng váng, nhưng lý trí vẫn còn, lập tức cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.
- Vị tiểu thư này, một mình uống rượu buồn, nhìn thấy mà tôi đau lòng quá!
Diệp Thiên chau mày, làm động tay hai tay đỡ lấy tim, bộ dạng nhíu mày chớp mắt khiến Đường Lạc Lạc nổi hết cả da gà.
- Tôi không phải là người sao?
Diệp Tiểu Manh trừng mắt nhìn Diệp Thiên, đứng dậy, đứng trước bảo vệ Đường Lạc Lạc theo bản năng.
- À đúng, không phải một tiểu mỹ nhân, mà là hai tiểu mỹ nhân.
Diệp Thiên lộ nụ cười dâm đãng, hứng thú tăng cao, tiến lên trước đưa tay định chạm lên mặt Đường Lạc Lạc:
- Thôi thì tối nay tôi cực khổ một chút, chấp nhận cả hai người luôn, hai người xem thế nào...?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...