Mặc Lan nghĩ ngợi một chút, nhanh chóng trả lời.
- Tôi không làm gì sai, trong lòng ngay thẳng, được, đối chứng thì đối chứng, nếu Đường Lạc Lạc đề xuất muốn trước mặt toàn công ty đấu với tôi, vì để chứng minh sự trong sạch của mình, tôi đề nghị tìm một vài phóng viên truyền thông, đều đến để làm nhân chứng, cũng để dạy dỗ nhân viên, để mọi người có được bài học, tổng tài, anh nói thế nào?
- Được.
Mặc Thiệu Đình nhắm mắt, hoàn toàn đồng ý.
Bề ngoài nhìn Mặc Lan có vẻ rất ngay thẳng, nhưng thực chất là để Đường Lạc Lạc trong tình huống không có bằng chứng, khuếch đại sức ảnh hưởng của sự việc, để Đường Lạc Lạc không thể trở mình.
Cô em họ này của anh, thường ngày rất quy tắc, không ngờ lại đối với Đường Lạc Lạc có hứng thú lớn đến vậy, đúng là kì lạ.
- Nếu tổng tài đồng ý rồi, vậy thì ngày mai, tôi sẽ ra mặt tổ chức một buổi họp báo, đến lúc đó chúng ta ở trước mặt mọi người, trực tiếp đối chứng về ý tưởng thiết kế, khi đó rốt cuộc người nào thua bản thiết kế của người kia, cũng không còn đường chối cãi.
Mặc Lan nhìn Đường Lạc Lạc, nhếch mày khiêu khích.
- Được, tôi rất mong chờ.
Đường Lạc Lạc ngẩn cao đầu không chịu thua, ánh mắt lấp lánh.
Văn phòng của Mặc Thiệu Đình trước giờ tồn tại như một cấm địa, nhân viên bình thường làm việc ở nhà họ Mặc cả đời, có thể cũng chưa từng vào đây một lần, trước mắt mọi chuyện đã bàn xong, Mặc Lan cũng lui ra.
Đường Lạc Lạc đi đằng trước, đã nghe thấy Vương Bác đằng sau chỉ trỏ:
- Đường Lạc Lạc, cô đúng là không biết xấu hổ! Tôi mà là cô, đã không còn mặt mũi tiếp tục ở lại trong công ty rồi! Đừng nghĩ có cậu chủ Mặc làm chống lưng, thì cô có thể làm mưa làm gió, tôi đợi xem trò cười ngày mai của cô! Còn không cút về nhà viết bản kiểm điểm!
- Xin lỗi, phó bộ trưởng, trước khi sự tình chưa làm rõ, cũng không thể chứng minh bản thiết kế là do tôi tiết lộ ra ngoài, tôi viết kiểm điểm gì chứ? Gì mà không còn mặt mũi, tôi không những phải ở lại công ty, tôi còn chuẩn bị vì công ty cống hiến cả đời nữa.
Nói xong, Đường Lạc Lạc hắng giọng, quảnh mặt tự tin đi về phòng làm việc của bộ phận thiết kế.
Để lại Vương Bác sắc mặt tái mét, chỉ về hướng Đường Lạc Lạc vừa đi.
- Ai cho cô dũng khí? Đã như thế rồi còn giả vờ cái gì? Bộ trưởng Mặc, cô xem cô ta kiêu ngạo chưa, ngày mai khóc không ra tiếng!
Mặc Lan khoanh tay, nhìn Đường Lạc Lạc rời đi, gương mặt tỏ vẻ thương hại và xem thường.
- Để cô ta đắc ý một chút, rất nhanh, cô ta sẽ biết sự việc này nghiêm trọng thế nào.
Đúng vậy, rất nhanh, Đường Lạc Lạc đã phát hiện, dựa theo tình hình bây giờ, ước mơ ở lại công ty cống hiến cả đời, sợ rằng hơi khó thực hiện.
Tuy đã nói rõ trong văn phòng của Mặc Thiệu Đình, nhưng đã rất nhanh bị người khác lan truyền, đồng nghiệp hiện giờ trong công ty, nhìn biểu hiện của họ, đều là khinh thường và ghét bỏ, giống như trên người cô có mầm bệnh gì, hận không thể tránh xa cô một chút.
Thậm chí, không kiêng kị gì lớn tiếng bàn luận bên cạnh cô.
- Nhìn trong sáng vậy, không nghĩ đến lại làm ra chuyện mất mặt như thế, phản bội công ty, cũng không sợ nhận mấy đồng tiền dơ bẩn kia sẽ bỏng tay.
- Cô đó, nhỏ tiếng chút, người ta không phải người thường, còn nhớ mới vào công ty, đã mời cậu chủ Mặc về làm chống lưng? Cô ăn nói thẳng thắn như thế, cẩn thận bị người ta trả đũa.
- Được rồi, cô nghĩ không đắc tội cô ta, thì cô ta không trả đũa cô sao, nhà họ Mặc còn phát lương cho cô ta, cũng không thấy cô ta tha cho nhà họ Mặc sao, loại người này đúng là vong ơn bội nghĩa, qua cầu rút ván.
Những lời nói này từng câu một truyền đến tai Đường Lạc Lạc, dù cho tâm lý cô có vững tới đâu, cũng không tránh khỏi cảm thấy uất ức buồn bã.
Lời nói của cô, không một ai tin, nhưng lời đồn truyền nhanh đến thế, dù ngồi ở đây, cũng cảm thấy đứng ngồi không yên.
Trong những lời bàn luận của mọi người, Nhạc Thanh đi về phía Đường Lạc Lạc, làm ra bộ dạng cẩn thận.
- Lạc Lạc, những lời trong văn phòng tổng tài lúc nãy, là phó bộ trưởng bắt tôi nói, cô sẽ không giận tôi chứ? Thật thật sự không còn cách nào khác, rời khỏi đây, tôi không kiếm được công việc nào tốt hơn thế nữa, vả lại… vả lại… Tôi cũng không nói gì nhiều, đúng không? Cô vẫn làm bạn với tôi chứ?
Đường Lạc Lạc trước giờ đều không có ý hại người, càng không thích xem người khác là kẻ địch, nhưng cũng là một người có tâm cơ, Nhạc Thanh đã phản bội cô một lần, cô nhận xui, nhưng để cô tiếp tục chịu thiệt, thì không có lần thứ hai đâu.
- Tôi không trách cô, cô nói đúng, lời cô nói đều là thật.
Đường Lạc Lạc chỉ muốn mau chóng kết thúc cuộc nói chuyện với Nhạc Thanh, không nghĩ đến vừa nói xong, đã thấy Nhạc Thanh ánh mắt sáng hẳn lên, thần bí sáp lại gần.
- Vậy Lạc Lạc, cô kiên quyết đấu cùng bộ trưởng Mặc, có chắc ăn không? Bằng chứng này rất khó tìm đó? Cô rốt cuộc làm sao nghĩ ra thế?
Nhạc Thanh trong lòng kích động, cô cứ cảm thấy Đường Lạc Lạc dám đề xuất đối chứng với Mặc Lan, nhất định cất giấu thứ gì lợi hại lắm, nếu mình có thể đào được bí mật này, nói với Mặc Lan, không phải lập được công lớn hay sao?
Nói không chừng Mặc Lan cao hứng lên, không những cho cô tiền, mà còn đề bạt cô thì sao?
Trong lòng vui sướng tràn đầy kì vọng, Nhạc Thanh không mảy may ý thức được, suy nghĩ gấp gáp và vui vẻ của cô hiện giờ, đã hoàn toàn hiện rõ trên mặt.
Đường Lạc Lạc nhìn vẻ mặt của Nhạc Thanh, đã biết cô muốn làm gì, cũng trách bản thân quá sơ suất, lúc trước lại nhìn không ra lòng dạ thâm sâu của Nhạc Thanh.
Bây giờ người ta đã đào một cái hố, đợi cô nhảy vào, sao cô lại khiến người ta thất vọng được?
- Tôi đó hả, nghĩ thế này…
Đường Lạc Lạc gian đảo đảo mắt, ý chỉ Nhạc Thanh tới gần, nói nhỏ vài câu bên tai Nhạc Thanh …
… …
Đường Lạc Lạc chưa từng cảm thấy thời gian trôi chậm như thế, bên tai vang vọng những lời bàn luận của đồng nghiệp, mở Weibo, phát hiện “nhân viên nhà họ Mặc tiết lộ cơ mật” đã lên đầu bảng tìm kiếm, bèn không muốn sống nữa.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, tin tức này nhất định là Mặc Lan tung ra ngoài, mục đích là muốn làm to chuyện, để mình không còn chốn dung thân.
Mặc Thiệu Đình tuy không phải người nổi tiếng, nhưng vừa trẻ vừa giàu, lại điển trai, vài năm nay nhà họ Mặc đang trên đà lớn mạnh, danh tiếng rất cao, thân là tổng tài nhà họ Mặc, dù cho Mặc Thiệu Đình có khiêm tốn, Weibo cũng do công ty quản lí, vẫn thu hút một lượng lớn người hâm mộ nữ, được công nhận là “người chồng quốc dân”.
Tin tức này vừa nổ ra, lập tức một đống người hâm mộ nữ bình luận dưới Weibo Mặc Thiệu Đình, độ nóng chốc lát bùng nổ.
Ây Yo Wei La: Chồng ơi chồng ơi, nghe nói trong ông ty anh xuất hiện kẻ phản bội, muah muah đừng khóc!
Cá Thu Đao Trên Miếng Bánh Mì: Tập đoàn nhà họ Mặc nhân văn như thế, lại có thể xuất hiện kẻ phản bội, đúng là lòng người không đáy, một con sâu làm rầu cả nồi canh.
Bánh Phồng Tôm Đào Hoa: Dám ăn hiếp chồng của tôi! Loại người này nên kéo ra đánh chết! Búng lỗ tai!
So với những đồng nghiệp lòng đầy căm thù trong công ty, người ngoài trên mạng đối với chuyện này thái độ cũng ôn hoà một chút, chế giễu là chính, mang thái độ chuyện không phải của mình chỉ xem trò náo nhiệt, nhưng những lời khinh thường cô, cũng sắp ngập tràn ra cả màn hình.
Đường Lạc Lạc càng ngày càng đau lòng, điều khiến cô đau không chỉ là những người muốn búng lỗ tai cô, nói cô là tên ăn hại, còn có –
Ai cho phép họ gọi Mặc Thiệu Đình là chồng?
Tuy mình chỉ là hữu danh vô thực, nhưng cô còn chưa gọi qua đó được không?
Bây giờ còn chưa ly hôn có được không?
Mấy cô đáng xấu hổ này!
Đường Lạc Lạc bĩu môi, nghĩ Mặc Thiệu Đình cũng sẽ không lên Weibo, trực tiếp dùng tài khoản chính, bình luận một dòng.
Đường Lạc Lạc: nghe nói cậu chủ Mặc đã kết hôn rồi đó.
Đăng xong dòng này tâm trạng mới tốt lên một chút, chưa qua một lúc lại mở lên, bình luận của cô đã có trên ngàn câu trả lời, Đường Lạc Lạc biết không có câu nào tốt đẹp, do đó xem cũng không xem, trực tiếp tắt máy.
Cũng không biết Mặc Lan vì sao cứ nhắm vào mình, nhưng có một điểm Đường Lạc Lạc khẳng định, bây giờ cô đang cưỡi trên lưng cọp, trừ khi chứng minh sự trong sạch của mình, nếu không đúng là không còn cách trở mình nữa.
Tai bay vạ gió, đây đúng là tai bay vạ gió.
Khó khăn lắm mới chịu đựng đến giờ tan làm, Đường Lạc Lạc chậm rãi dọn dẹp đồ đạc, đợi những người khác lần lượt ra khỏi văn phòng, mới theo sau đi ra ngoài.
Bình thường cô đi rất chậm, vì đợi mọi người gần đi về hết, xong mới ngồi lên xe Mặc Thiệu Đình về nhà, nhưng hôm nay…
Nghĩ đến bộ mặt bình tĩnh của anh trong văn phòng tổng tài, ánh mắt lạnh nhạt kia, tâm trạng Đường Lạc Lạc chốc lát trở nên ủ dột, sợ rằng anh ta sẽ không đợi mình nữa.
Suy cho cùng, dù bản thân chịu thêm nhiều uất ức, khó khăn, dẫu sao dính líu tới việc ăn cắp bản thảo thiết kế của nhà họ Mặc, Mặc Thiệu Đình là tên cuồng công việc, rất xem trọng sự nghiệp, loại con gái cản trở sự nghiệp phát triển của anh ta như cô, còn bị nghi là kẻ phản bội, e là anh ta sẽ không thích cô nữa.
Đường Lạc Lạc vừa nghĩ chua xót, vừa nói với bản thân, không thích thì không thích, dù sao cô sớm đã muốn rời khỏi anh, không thích càng tốt, lúc rời đi, sẽ không còn vướng bận gì nữa.
Dù cô có hiểu đạo lý, nhưng khi nghĩ đến Mặc Thiệu Đình, lòng đau muốn chết.
Cô rầu rĩ đi ra toà nhà văn phòng của nhà họ Mặc, cúi đầu nhìn xuống chân, im lìm đi về phía trước.
Không đến thì không đến, mình cô cũng có thể tự về nhà, Mặc Thiệu Đình đáng chết, Mặc Thiệu Đình xấu xa, Mặc Thiệu Đình cặn bã…
Đường Lạc Lạc đang cúi đầu điên cuồng mắng chửi Mặc Thiệu Đình, “két” một tiếng, tiếng thắng xe quen thuộc vang bên tai cô, cô còn có chút nghi ngờ có phải do mình nghe nhầm không, mơ mơ màng màng ngước đầu lên, đã thấy chiếc Ferrari hút mắt kia, như mọi buổi tối, dừng trước mặt mình.
Chỉ là, hôm nay cửa xe không hạ xuống.
Tuy trong lòng ra sức nói với bản thân phải thận trọng, tuy nhìn xuyên qua cửa xe, lờ mờ thấy được gương mặt của Mặc Thiệu Đình, lạnh như tảng băng ngàn năm, nhưng Đường Lạc Lạc đúng là vô dụng còn thấy vui mừng, hai ba bước chạy đến bên cạnh xe, thành thục mở cửa, mặt dày ngồi vào trong.
Mặc Thiệu Đình ngồi trên ghế lái, trên người mặc bộ âu phục màu xám, sống lưng thẳng đứng, cả người khí thế phi phàm, trên gương mặt tinh xảo đẹp đẽ lạnh như băng, đôi mắt u ám và lạnh lùng, dường như nhìn lâu chút nữa có thể đóng băng được cả người khác, rõ ràng đang phát ra loại khí trường người sống chớ đến gần, đến gần rồi sẽ chết.
Đôi tay thon dài của anh đặt trên tay lái, không cử động, cũng không quay đầu xem Đường Lạc Lạc bên cạnh một chút nào, dáng vẻ đó, rõ ràng đang truyền đạt sự khó chịu của anh.
Đường Lạc lạc đang chịu áp lực rất lớn, giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt âm u của Mặc Thiệu Đình, giơ tay kéo kéo tay áo của anh.
- Mặc tiểu ca ca, sao anh không lái xe vậy.
- Anh đẹp trai, mặt anh cứng nhắc như thế, giống như tôi đang thiếu tiền anh ấy, không đúng nhỉ, tôi đúng là đang thiếu tiền anh.
- Cười cái coi nào, đây đây, cười một cái, được không, anh không cười, tôi cười cho anh một cái.
- Nghe nói đàn ông hay giận dỗi, cái đó sẽ nhỏ đi đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...