Ngày thứ ba.
Nhưng chỉ cách một ngày thôi mà gặp lại Vu Angle sắc mặt cô ta lại khác xa so với ngày hôm qua, đôi mắt Vu Angle lộ ra vẻ mệt mỏi không chịu được,bọng mắt có quầng thâm, phờ phạc.
Nhâm tử lương giả bộ kinh ngạc quan tâm cô ta, cuối cùng tỏ vẻ vì sức khỏe của Vu Angle, nên mấy ngày sau anh sẽ hằng ngày đều đến cho khi cô ta khỏe hẳn, vu Angel chắc chắn là rất vui mừng rồi, nhưng vẫn chỉ cười cười nhưng sắc mặt lại lo lắng không yên.
"Anh Nhậm này,anh làm bác sĩ lâu như vậy chắc cũng tiếp xúc rất nhiều rất nhiều phu nhân giàu có chứ nhỉ?" Vu Angel không có bạn bè gì, rồi được Hách Chấn Thiên giam cầm bao dưỡng, trong lòng cô ta rất buồn bực vì không biết bộc lộ với ai về tin đồn kia, nên cô ta không nín nhịn được nữa, liền mở miệng hỏi nhâm tử lương.
Nhâm tử lương nhàn nhạt cười, gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Vu Angel đảo mắt,dáng vẻ bồn chồn không yên, cắn môi có chút do dự nhìn thấy nhậm tử lương, cô ta mở miệng hỏi: "Thế...... anh Nhậm này, anh có biết những phu nhân đó làm sao nắm bắt tâm tư chồng mình không?"
Nhâm tử lương mặc dù là bác sĩ, nhưng xuất thân nhà giàu có, thường thì giao lưu tiếp xúc không ít với giới thượng lưu, càng có khả năng sẽ làm bác sĩ riêng của một người phụ nữ giàu có như Lãnh như Thanh.Hiện giờ tuy Vu Angle được ăn ngon mặc đẹp, nhưng thật ra cô ta cũng chỉ là tiểu tam thôi, kiến thức để mở rộng tầm mắt của cô ta có hạn, giờ phút này trong lòng cô ta rất hoảng hốt lo sợ,càng thêm xấu hổ.
Cô ta hỏi Nhậm Tử Lương tuy rằng vẫn sợ Nhậm Tử Lương nghĩ rằng cô ta có bệnh, nhưng vì tin tưởng kiến thức rộng rãi của Nhậm Tử Lương nên bây giờ cô ta mới dám mở miệng hỏi.
"Chuyện này....." Nhâm tử lương có khuôn mặt có thể mê hoặc người khác, ôn nhu nhã nhặn,nhìn thấy rất thoải mái dễ gần, bây giờ anh còn tỏ ra thật nghiêm túc nhíu mày: "Lòng người khó đoán, sao khó thể muốn nắm lấy là nắm được, chỉ có tài sản trong tay và có nhược điểm thế mới cả đời không lo gì nữa."
Vu Angel vểnh tai lắng nghe, đôi mắt cô ta hiện ra tia hoài nghi, có nhược điểm...... Có tiền......
Đúng vậy, hiện tại cô ta bị hách chấn thiên Kim ốc tàng kiều, nhìn có vẻ như đang được bao dưỡng nhưng trên thực tế cô ta đã sớm mất liên lạc với bên ngoài, bên cạnh cô ta cũng không có ai có thẻ tin tưởng được, một khi Lãnh Như Thanh sinh con ra, hác chấn thiên sẽ vui mùng hạnh phúc, sau đó sẽ cố gắng đè ép cô ta, thậm chí sẽ đem đứa con của cô ta cho Lãnh như Thanh nuôi rồi đuổi cô ta đi......
Tình huống này rất có thể sẽ xảy ra.
Đến lúc đó cô ta phải làm sao bây giờ? Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, sẽ không còn được cuộc sống sung sướng như bây giờ nữa!
Không được...... Cô ta phải nghĩ cách mới được.
Nhưng mà......Với khả năng của cô ta có thể làm gì được?
Nhâm tử lương có giọng nói nhã nhặn dịu dàng, có sức hấp dẫn khiến người khác tự giác tin tuowrngan ủi lòng người rất hiệu quả: "Trước kia tôi từng làm bác sĩ tư cho tình nhân của một qan chức lớn, trong tay cô ta nắm giữ không ít bằng chứng của ông quan lớn kia, còn lợi dụng số hình ảnh và video mà camera quay được, cho nên dù sau này quan chức kia có vứt bỏ cô ta, cũng không thể không lo,sợ mất lòng cô ta —— nhưng tôi thì thấy, cô vu và anh nhà chắc là tình cảm không đến mức phải làm như vậy đâu, không nên dùng thủ đoạn gì đó sau này khỏi tổn thương nhau."
Chứng cứ...... video......
Mắt Vu Angel sáng lên, cô ta không được can thiệp đến việc của Hách Chấn Thiên, nhưng video cảnh vui sướng của cô ta và Hách Chấn Thiên có thể chụp được thì không khó,chỉ cần cô ta tốn chút tâm tư là đủ.
Nếu như Nhậm Tử Lương trực tiếp khuyên cô ta nên làm như vậy thì có lẽ cô ta sẽ nghi ngờ đối phương có ý đồ gì đó, nhưng bây giờ lại khuyên cô ta không nên bí quá hóa rồ, ngược lại làm cho vu Angel xóa bỏ cảnh giác, mỉm cười: "Tôi biết rồi, cám ơn anh nhâm đã khuyên tôi như vậy, ông xã tôi ngày nào cũng ở bên tôi, tình cảm của chúng tôi rất tốt,cho nên thật ra không cần thủ đoạn gì đó đâu."
"vậy thì tốt." Nhâm tử lương hơi hơi câu thần, cười ôn nhu, trong nhưng trong mắ thì hiện lên tia sáng lạnh lẽo.
Ngày thứ tư.
Nhâm tử lương cố ý đến trễ, buổi tối mới chạy đến kiểm tra sức khỏe cho vu Angel, đối phương vẻ mặt hồng hào, khác nhau rất xa so với tinh thần uể oải ngày hôm trước, nhâm tử lương cảm thấy còn phải kiểm tra cho vu Angel,anh và cô ta đang nói chuyện với nhau thì bên ngoài có tiếng chuông cửa, người giúp việc chạy vào thông báo, ngoài cửa có người tìm vu Angel.
Vu Angel nhìn nhâm tử lương mỉm cười, đứng dậy đi xuống lầu.
Cùng lúc đó, nhâm tử lương đứng dậy, ánh mắt đảo qua một vòng ở phòng ngủ, bình tĩnh vừa nhìn về phía cửa, vừa bí mật lục lọi, sau một lúc lâu, trên đầu giường lấy ra chiếc gối in hình Snoopy, rút từ chiếc gối ra một chiếc camera siêu nhỏ.
Anh vừa mới đem camera cất vào túi quần, vu Angel đã quay trở lại, vẻ mặt không vui mở miệng: "Còn tưởng ai tìm tôi, chỉ là người chuyển phát nhanh, gửi sai địa chỉ không nói rồi, còn ăn nói lý lẽ, làm phiền tôi hết nửa ngày,anh nhậm,để anh đợi lâu."
"Không sao đâu." Nhâm tử lương khẽ cười: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng nên về đây."
Hôm nay thời gian đúng là không còn sớm, vu Angel vội tiễn nhâm tử lương ra cửa: "Ngày mai anh nhậm lại đến chứ?"
Nhâm tử lương xoay người, đi luôn mà không nhìn lại, khi vừa ra khỏi cửa chớp mắt trả lời: "Sẽ Không đến được, mấy ngày nay tôi rất bận, có thể có khoảng thời gian không đến được đâu."
Sau này, vu Angel mới biết được, lời này của anh không hoàn toàn đúng, không phải có quãng thời gian không thể đến được, mà là từ đó về sau, cô ta không còn gặp lại nhâm tử lương nữa.
......
Căn hộ Đường Lạc Lạc.
Trần trần đã ngủ từ sớm, hai người Đường Lạc Lạc và Nhậm Tử Lương,ngồi ở trên bàn nhìn vào máy tính, vừa nhiệt tình xem video mà Nhậm tử Lương mang về, vừa giành đồ ăn vặt trên bàn.
"ồ Ồ, đúng là hách chấn thiên, hắn ta cũng không ăn ảnh nhỉ." Đường Lạc Lạc kinh ngạc hô lên.
Giờ phút này video đang chiếu đến đoạn Vu Angle đang dán lên người Hách Chấn Thiên, hai người kia từ bên ngoài đi vào phòng ngủ, tuy là chất lượng hình ảnh không rõ ràng lắm, nhưng hình dáng vẫn có thể nhận ra được.
"Đây là nhờ tôi vào hang cọp mới co được chứng cứ này đấy." Nhâm tử lương chua chát giật lấy bỏng ngô trong tay Đường Lạc Lạc: "Biết tôi khó lắm mới có được không hả?"
"Im lặng tiếp tục xem đi." Đường Lạc Lạc nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, tuy nhìn lén sự riêng tư của người khác là không nên, nhưng í nhất cô phải xác nhận được,video này phải có nội dung giá trị cái đã.
"Tôi......" Nhâm tử lương lấy tay che mắt,nghĩ nghĩ lại thấy gì đó không đúng lắm,vội vàng lấy bịt mắt Đường Lạc Lạc: "vô lễ chớ xem vô lễ chớ xem."
Nếu muốn trêu chọc ai thì đừng trêu chọc vào phụ nữ, Vu Angle thật đúng là rất kiên quyết nói được làm được, ngay lập tức trên màn hình hiện lên hình ảnh hai người ôm ấp nhau, rồi hình ảnh họ cởi quần áo,nhớ đến cô ta còn là phu nữ có thai ba thángNhậm Tử Lương lách đầu qua ngại ngùng nhìn xuống.
Mặc dù đã che mắt lại, nhưng âm thanh trong máy tính phát ra làm cho hai người vô cùng xấu hổ.
Đường Lạc Lạc cuối cùng không thể xem nữa vội vã đậy laptop lại, rút cả USB ra, có chút xấu hổ ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, nếu bằng chúng đã có rồi thì ngày mai tôi sẽ đưa cho Lãnh Như Thanh, anh vất vả rồi."
Nhâm tử lương oan ức muốn chết: "Nghĩ đến thanh danh một đời của tôi lại có thể đi làm ra chuyện này bốn chữ đại gian đại ác hãm hại lừa gạt, vội chiếm đến ba rồi....."
"Được rồi được rồi,tôi biết anh uất ức anh đau khổ, ta sẽ thật tốt thật tốt bồi thường cho anh." Đường Lạc Lạc rộng lượng nhón chân xoa xoa đỉnh đầu nhậm tử lương, thấy đối phương vẻ mặt oan oan ức ức, cực kỳ giống với cô gái đàng hoàng bị bắt buộc phải làm gái hư: "Ngày mai tôi sẽ dẫn Trần Trần và anh đi ăn cơm, đi chơi trò chơi, đi những nơi anh thích, tất cả công việc đều không làm, có được không?"
Giờ phút này nhâm tử lương dường như có ảo giác, đường Lạc Lạc là chủ gia đình công việc bận rộn, còn anh và trần trần tội nghiệp đáng thương như phụ nữ và trẻ em bị bỏ rơi......
Nhưng mà, Đường Lạc Lạc cuồng công việc, giành ra chút thời gian đi chơi với anh và Trần Trần anh cầu còn không được ấy chứ, thấy được rằng trong bốn ngày chịu đựng ở nhà Vu Angle kia không phải là vô ích.
"Được, một lời đã định, tôi đi nhé." Nhâm tử lương hào hứng đi ra cửa, không quên quay đầu lại dặn dò: "À, cái video kia,cô đừng xem lén đấy nhé!"
"Anh cút đi!" Đường Lạc Lạc lấy gối, ngăn Nhậm Tử Lương đi tới nói bậy nói bạ.
Ngày thứ năm.
Lãnh như thanh vừa tham dự tiệc rượu về, đang ở trong phòng ngủ xa hoa cao cấp của mình, cô tháo đôi bông tai ngọc bích sáng lấp lánh xuống, nhìn bản thân mình lộng lẫy kiêu ngạo trong gương, nhưng thâm tâm một chút vui vẻ hạnh phúc không hề có.
Cô là đối tượng của rất nhiều người hâm mộ theo đuổi nhưng lại để cho cuộc sống của mình hỗn độn, trước kia cô chịu áp lực rất lớn để gả cho người xuất thân nghèo khó như Hách Chấn Thiên, vốn tưởng rằng kết hôn vì tình yêu thì cuộc sống sẽ hạnh phúc biết bao, nưng mà sau khi kết hôn với Hách Chấn Thiên được hai đến ba năm yên ổn, thì haắn đã ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Kiêu ngạo như cô, làm soa chấp nhận mắt nhắm mắt mở, vì vậy cuộc soosngs bình thường đã bị phá vỡ, hai người ba ngày một trận cãi nhau nhỏ,thì năm ngày một trận cãi nhau lớn, nhưng cuối cùng vẫn là phụ nữ, cuối cùng vẫn ôm một chút tình cảm và hi vọng cuối cùng, biết vu Angel xuất hiện, đinh ninh rằng Hách Chấn Thiên gặp dịp thì chơi thôi nhưng hắn ta đã làm thật, muốn li hôn với cô cũng chỉ vì tiểu tam kia.
Thât ra Lãnh Như Thanh không tiếc nửa tài sản phân chia của vợ chồng, cô là không cam lòng sau nhiều năm nỗ lực lạo nhận lấy kết thúc như vậy, không cam lòng để cho tra nam với tiểu tam sung sướng, để cho họ tiêu xài tài sản cô phải dốc sức nỗ lực mới có được chứ.
Nhưng nếu khăng khăng níu kéo thì cũng chỉ làm cho tinh thần thể xác đều mệt mỏi.
Thời tiết hôm nay ánh mặt trời rực rỡ, ánh nắng chiếu vào gương mặt buồn bã ở trong gương, chiếu sáng vào nếp nhăn trên khóe mắt của Lãnh như Thanh, ngay lúc này cô muốn từ bỏ mọi kiên trì.
Tra tấn nhau như vậy, cuối cùng trừng phạt đôi cẩu nam nữ kia, hay là trừng phạt chính mình đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...