Mặc tây thành càng nghe, lông mày càng nhíu chặt, không nói đến ngữ khí nói chuyện hả hê của La NHã khi người khác gặp nạn, bà ta nói hết tảy là sự thật, việc này chỉ sợ xảy ra đúng như thế.
Đến lúc đó thì Đường Lạc Lạc phải làm sao, mặc thiệu đình liệu có nổi điên hay không,anh ta quả thật không dám tưởng tượng nữa.
"Cũng may,chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta." La nhã nĩa một miếng pizza, đôi mắt lóe lên tia hiểm ác: "Đường Lạc Lạc trở về, con Mặc Lan chết tiệt kia phỏng chừng như kiến ngồi chảo nóng, còn nóng ruột hơn cả chúng ta, đến lúc đó là một trận chiến, mà Mặc gia làm sao để hai đứa con gái kia diễn tuồng được, sớm muộn gì đều là của con, hết thảy đều là của con, tây thành, chúng ta sẽ không thua được đâu."
Mặc lan là người rất có dã tâm, dù sao cô ta cũng chỉ là đứa con nuôi, Mặc gia tuyệt đối không thể giao cho cô ta rồi dù sao cũng phiscoong mà thôi.
Còn đường Lạc Lạc, cho dù là con gái mặc như nguyệt hơn hai mươi năm không lớn lên ở Mặc gia, còn có tình cảm với anh họ của mình, loại phụ nữ này làm sao bước vào được nơi danh giá này?
Mặc Như Nguyệt mà mở miệng chỉ sợ Mặc lão gia sẽ tức giận đuổi Đường Lạc Lạc ra ngoài.
Chỉ có như vậy,người thừa kế Mặc gia chỉ có thể là mặc tây thành không còn ai khác.
La nhã thận trọng, mặc dù sử dụng không ít đích thủ đoạn, việc nên hay không nên làm đều làm hết, bà ta tự nghĩ thấy kế hoạch của bà ta rất lớn, mọi lo lắng cũng được ổn thoải, Mặc gia rồi cũng sẽ thuộc về hai mẹ con bà ta, không ai có thể tranh giành được.
Như thế rất tốt.
Mà trong mắt của Mặc Tây Thành là một tầng sương mù khiến cho ngườikhác không hiểu anh ta đang nghĩ gì, anh ta bưng chiếc ly rượu đế cao lên, ngửa cổ thanh tú lên uống một hơi cạn sạch, miệng nở nụ cười chua xót: "Chỉ hy vọng được như thế."
......
Vu Angel, nữ, hai mươi hai tuổi, năm năm trước từ vùng quê xa xôi vào thành phố S đi làm, cô ta từng làm nhân viên phục vụ cho khách sạn, nữ bán hàng, thời điểm gặp Hách Chấn Thiên là lúc cô ta làm lễ tân của công ty , có tính cách thông minh lanh lợi, gia cảnh nghèo khó, hiện tại đang được hách chấn thiên Kim ốc tàng kiều, bao nuôi trong một căn hộ nhỏ ở ngoại ô thành phố.
Cha mẹ là công nhân bình thường, trong nhà còn có một người em trai, chưa cưới vợ.
Đường Lạc Lạc thuê thám tử tư theo dõi đã hai ngày, tình nhân nhỏ của Hách Chấn Thiên,tình địch của Lãnh Như Thanh, mặc dù hiệu suất không tồi, nhưng cũng chỉ điều tra được một phần của cô ta,nếu nhờ được thám tử tư điều tra được chứng cứ Hách Chấn Thiên ngoại tình...thật sự là rất khó.
Nếu Kim ốc tàng kiều, hách chấn thiên chắc chắn sẽ cẩn thận, không để ai tóm được nhược điểm của hắn ta.
Đường Lạc Lạc một cái đầu hai cái đại,thấy rằng cô đã đi vào ngõ cụt rồi,nếu cứ điều tra như vậy nữa thì chác chắn sẽ không có kết quả gì, có nghĩa Lãnh Như Thanh sẽ không diện thiết kế của cô, chẳng lẽ giờ như công dã tràng thật sao?
Nàng trườn trên bàn, gãi đầu ngẫm nghĩ, bên tai truyền đến tiếng cười đùa của Nhậm Tử Lương và Trần Trần.Giờ này là cô đã tan làm về nhà, nhậm tử lương đến thăm trần trần, một lớn một nhỏ cười đùa vui vẻ, thỉnh thoảngcòn vang lên tiếng cười khanh khách của Trần Trần.
Trời sắp tối vừa lúc ánh mặt trời rất ấm áp, chiếu vào căn hộ cho thuê rộng hơn 100m2, làm cho căn phòng trong ánh hoàng hôn thật là âm áp.
Gió hiu hiu mát, thổi lên mặt làm cho con người cảm giác mềm mại, không thể nghi ngờ,hôm nay là ngày đẹp trời, đặc biệt thích hợp cho việc ra ngoài đi ăn đi dạo,nhưng Đường Lạc Lạc chỉ muốn ở nhà vắt óc suy nghĩ, lúc nãy thật sự nghĩ không ra được gì cả đành tạm thời vô phòng nghỉ ngơi chốc lát.
Đường Lạc Lạc đẩy cửa phòng ngủ đi ra, vươn eo, theo tiếng cười đi đến thì thấy trong phòng khách Nhậm Tử Lương đang ngồi trên tấm thảm trải nhà, tay đang cầm một đống áo quần trẻ em đủ màu sắc sặc sỡ, đang chỉ cho Trần Trần mặc thử từng cái một.
"Anh lại mua quần áo cho nó sao, nó không mặc hết nhiều vậy đâu." Đường Lạc Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn trần trần mặc bộ đồ ngủ có in hoa văn hình Stitch màu xanh da trời, còn đội thêm chiếc mủ nhỏ, toàn thân nho nhỏ mềm mềm, vô cùng đáng yêu đi qua đi lại cảm thấy tim là một mảnh mềm mại, một phen ôm ấy Trần Trần.
"Mẹ, mẹ đừng bỏ quên Trần Trần được không." Trần trần chớp đôi mắt to, từ sau khi về nước, mẹ càng ngày càng bận không thấy kể chuyện cổ tích cho cậu bé nghe nữa.
"Được Được được." Đường Lạc Lạc bị giọng nói non nớt của con trai trách móc năn nỉ cô liền tươi cười,tim như tan chảy.
Còn bên kia Nhậm Tử Lương vừa gấp mấy bộ quần áo vừa sắm cho Trần Trần vừa mỉm cười nói với cô,”Cô đó, không biết công việc sao phải bận như vậy nữa, cũng đâu có ai bắt cô phải thành người phụ nữ giàu có nhất Hoa Hạ đâu, có thể tha cho bản thân cô được không?"
"Không được." Đường Lạc Lạc ôm trần trần, nhìn Nhậm Tử Lương chớp chớp mắt: "Tôi là phụ nữ đã có con, phai làm gương cho con rồi. Nói thật, anh cũng đừng mua nhiều quần áo như vậy, mặc không sao hết được,trẻ con rất mau lớn."
"Tôi thích mà." Nhâm tử lương lộ rộ vẻ mình là một người có tiền, tiếp tục mượn đề tài nói chuyện vừa rồi để lí lẽ với Đường Lạc lạc: "Công việc là công việc, cũng không nên làm việc quá sức, cô vừa mới về nước, gấp gì hả? Ai mà không làm việc chứ? Cô nhìn tôi đi, cũng một đống yêu cầu đây, không phải là vẫn làm đấy à."
Nói xong,anh ta lấy trong cặp văn kiện lấy ra một loạt tài liệu về khách hàng rồi tiện tay ném lên bàn trà với dáng vẻ ra oai.
"Tôi làm sao so được với anh chứ." Đường Lạc lạc không nói gì cô bĩu môi, người sinh ra mà không biết phúc như Nhậm Tử Lương, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng sinh ra, chưa bao giờ biết nghèo túng là gì, hơn nữa anh ta còn có một người anh trai, làm con trai út trong gia đình anh ta không cần gánh vác trách nhiệm của người thừa kế, mỗi ngày chỉ tự do tự tại, bày đặt không lo quản lý tốt sản nghiệp gia đình còn đòi đến Mỹ làm bác sĩ cái gì......
Bây giờ đã trở về nước, cũng là mỗi ngày du sơn ngoạn thủy không làm việc đàng hoàng, trong miệng anh ta nói đúng là offer không ít, nhưng đều là các tiểu thư danh môn quý tộc và các quý bà muốm anh ta là, bác sĩ riêng thì có.
Ai mà không biết tuy Nhậm Tử Lương là bác sĩ nhưng xuất thân anh ta giàu có, nhân phẩm lại rất tốt,mời anh ta làm bác sĩ riêng, thứ nhất là cảnh đẹp ý vui, thứ hai có thể nhân cơ hội cùng Nhâm gia kết giao, thứ ba nữa chính khẳng định địa vị của họ.
Vì thế cho dù anh ta vẫn vui vẻ chọn con đường làm bác sĩ thì tương lai của anh ta vẫn vô tư rộng mở.
"Học hỏi tôi này, khong màn danh lợi một chút đi, không cần tầm thường như thế đâu." Nhâm tử lương chỉ dẫn từng bước, trên mặt anh ta là biểu cảm thờ ơ như không màn đến khói lửa nhân gian, nhưng nãy giờ anh ta chỉ đứng để nói chuyện thế nên cột sống anh ta bịmỏi rồi.
Việt
212.2 cô vợ trẻ thế thân tổng tài
Đường Lạc Lạc không nói gì thêm, tiện tay cầm lấy danh sách dày đặc khách hàng của anh ta: "Tôi thấy anh rãnh thật đó, bởi vì rất rãnh nên mới quản ba quản bốn, dù gì thì giờ anh không có việc gì làm, tôi giúp anh chọn mấy người tốt, mau mau đi làm bác sĩ cho họ đi, nẾU cứ rãnh rối như vậy tôi sợ anh có ngày tẩu hỏa nhập ma mất thôi."
Ngón tay trắng nõn đang cầm tờ danh sách đọc lẩm nhẫm, đường Lạc Lạcthấy rằng bác sĩ như Nhậm Tử Lương đúng là thoải mái, ác bác sĩ khác phải nộp đơn cho người tuyển việc,nhưng với khách hàng của Nhậm Tử Lương cũng đã xếp thành hàng dài, một xấp giấy dày đặc, bên trong đầy rẫy những danh sách họ tên những người mong muốn anh ta đến làm bác sĩ riêng,các yêu cầu,các mức lương được hưởng......
Có cảm giác như vua chúa thời xưa tuyển phi tần, chỉ thiếu không còn lịch sử hôn nhân ba bốn phía nữa thôi.
Lật qua một hồi, mắt đường Lạc Lạc sáng lên, cô đặt Trần Tràn xuống thảm nhà, sau đó đi lại chỗ Nhậm Tử Lương: "Người này, anh biết không?"
Nhâm tử lương cầm lấytờ danh sách, thản nhiên nhìn lướt qua, lắc đầu: "Vu Angel? Không biết, cái tên này cũng chưa nghe bao giờ, nhưng giá đưa ra cũng không thấp."
Tờ danh sách này chắc đã trải qua sàng lọc rồi, đều là những khách hàng có thể ra giá được,mặc dù đa số là những nhà giàu có ưu tú, cũng không thiếu một số nhà giàu mới nổi nên cũng không có gì phải nghi ngờ tiểu tam của Hách Chấn Thiên có thể lọt vào tiêu chuẩn của Nhậm Tư Lương, nhưng......
" này...... anh chọn cô ta đi."Ánh mắt Đường Lạc lạc phản chiếu sự khẩn thiết: "Làm bác sĩ riêng cho cô ta đi,làm ơn đó."
"Đây là...... Ai?" Nhâm tử lương chả hiểu ra sao nhìn đường Lạc lạc: "Cô ta cho cô lợi ích gì à?"
"Tử lương, anh tốt bụng,anh nhân hậu......" Đường Lạc Lạc dùng ánh mắt tội nghiệp kể lại sự việc của Lãnh Như Thanh cho anh ta nghe, cuối cùng đau khổ cầu xin: "Nhưng anh nhất định phải giúp tôi đánh vào nội bộ quân địch."
Nhâm tử lương:......
Cho nên, cô gái này là muốn anh ta làm nội ứng mai phục, vô nhà Angle Vu giở trò vô gian đạo?
Giúp người nổi tiếng bắt tiểu tam?
NHìn biểu tình nhức trứng của Nhậm Tử Lương, đường Lạc Lạc bất cứ cái gì cũng đem ra giở trò làm nũng: "Tôi đồng ý với anh, về sau nhất định tan làm sớm, không bao giờ... tăng ca nữa!"
"Cuối tuần điv ới anh và Trần Trần ăn cơm,dã ngoại, đi công viên tò chơi nữa!"
"Anh đồng ý đi, nếu không tôi không về nhà gặp cha mẹ anh đâu!"
"Nếu không tôi sẽ mách ba mẹ anh, tôi mang thai con anh, anh bạc tình bạc nghĩa!"
"Ta bịa đặt nói anh là gay, thíchđàn ông!"
"Xin anh đó, về sau cái gì cũng nghe lời anh hết, ngày ngày ca tụng anh, không nặng nhẹ với anh nữa...... Nhâm đại nhân,người lương thiện,xin anh rủ lòng thương xót đi mà."
Trần trần trợn to đôi mắt, nhìn mẹ nhà mình đang xuất đủ loại chiêu trò như đang bức bách cha nuôi cái gì đó, mà sắc mặt cha nuôi từ rối ren đến khó xử,rồi đến khiếp đảm ra sao, rõ ràng cha nuôi sắp thấy mẹ chuẩn bị trò vô lại mới, cuối cùng đành thở dài một tiếng: "Được rồi, chỉ năm ngày, nhiều một ngàytôi không làm đâu."
Làm bác sĩ riêng cho tiểu tam của Hách Chấn Thiên, nếu mà truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười rụng răng cho mất, một đời thanh danh của anh ta không thể bị hủy như thế được.
"Năm ngày......" Đường Lạc Lạc xoay tròn mắt: "Một tuần là đủ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...