Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Trong khoảnh khắc biết được Đường Lạc Lạc không phải Đường Phù Dung, con dâu này La Nhã đã không cần nữa, nhưng bây giờ ông nội vừa mở lời, bất kể sau này sự việc phát triển ra sao, bây giờ bản thân nếu như làm trái lại Mặc lão gia, đó chính là chán sống rồi, La Nhã hừ một hơi từ mũi, sắc mặt đông lại.

- Chuyện này sau này hẳn nói, nếu không có chuyện gì khác, vẫn mời các người đi về trước.

Lương Thể Vân vẫn muốn nói gì đó, lại bị Đường Quý Lễ cản lại, lúc đầu dùng Đường Lạc Lạc thay thế Đường Phù Dung, là chủ ý của bọn họ, bây giờ vì muốn Phù Dung trèo lên vị trí cao, vợ chồng Đường gia bằng bất cứ giá nào, tự mình tung ra sự thật gây sốc như vậy, nếu như Mặc gia đại nhân đại lượng không truy cứu, tiếp nhận Phù Dung là tốt nhất, nhưng nếu như Mặc gia nổi giận, đi truy cứu, đừng nói là trèo lên chức vị cao nữa, ai trong Đường gia cũng không thoát khỏi liên can.

May ra, La Nhã chỉ là nói chắc một câu “sau này hẳn nói”, đây nói rõ, chuyện này còn có chỗ để thương lượng.

Dù sao cũng là Đường gia sai trước, tài lực quyền lực không thể so với Mặc gia, Đường Quý Lễ quyết định thấy ổn thì rút lui.

- La phu nhân nói đúng, là chúng tôi lỗ mãng rồi, bà suy nghĩ thật kĩ, chúng tôi tợi tin tức từ bà!

Đường Phù Dung giờ mới nức nở buông lỏng tay La Nhã, uỷ khuất nhìn La Nhã.

- Bác gái La… con thật sự, rất muốn gọi bà một tiếng mẹ…

Sắc mặt La Nhã hờ hững gật dầu, cúi đầu nhìn thấy một cọng tóc của Đường Phù Dung rơi trên áo của mình, bình tĩnh đem cọng tóc nắm chặt trong tay.

Đúng là kỳ lạ, rõ ràng Đường Phù Dung mới nên là con gái cuta con tiện nhân Mặc Như Nguyệt kia, mà làm sao, Đường Lạc Lạc lại giống Mặc Như Nguyệt đến thế, trong lòng La Nhã đang suy tính, vội vàng đem người của Đường gia đuổi đi, lạnh mặt đi về bên cạnh Mặc lão gia, tiếp tục giúp đỡ tiếp đãi khách khứa.

Mặc Lan ở bên cạnh đang cao hứng xem trậm kịch hay này, lúc này thực sự có chút chưa thoả mãn, tuy có chút thất vọng, Mặc lão gia và La Nhã không lập tức đuổi Đường Lạc Lạc đi, nhưng chuyện này được làm ầm to như vậy, trước mặt nhiều người như vậy, gốc rễcủaĐường Lạc Lạc bị vạch trần, những ngày tháng sau này của cô ở Mặc gia, sống tốt mới lạ đó.

Dựa vào tính cách không thể tha thứ những thứ bất bình của Mặc Thiệu Đình, đoán chừng chưa bao lâu, Đường Lạc Lạc sẽ bị đuổi cổ ra khỏi nhà, đến lúc đó bất luận là Lâm Uyển Du hay là Đường Phù Dung được làm bà Mặc, đều không nói rõ được.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Mặc Lan càng xán lạn hẳn lên.

Mặc Tây Thành và Lâm Uyển Du lại có những suy nghĩ riêng, đều mong chờ tình cảm giữa Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc vì thế mà rạn nứt, thừa nước đục thả câu, chỉ chẳng qua Lâm Uyển Du càng lo lắng hơn một chút, người của Đường gia thực sự quá trơ trẽn rồi, “đổi lại” câu này cũng nói ra được, thực sự là hiếm gặp.

Mà Mặc Thiệu Đình sắc mặt u ám, từ đầu đến cuối đều trầm mặc, thậm chí không kịp tạm biệt với Mặc lão gia, kéo lấy tay Đường Lạc Lạc, liền xông ra ngoài.

Đường Lạc Lạc tinh thần hoảng loạn, mặc cho Mặc Thiệu Đình kéo lấy mình, lảo đảo đi theo Mặc Thiệu Đình đi ra ngoài.

Mặc Như Nguyệt ló đầu nhìn về nơi hai người biến mất, có chút lo lắng bồn chồn thở dài một hơi.

- Hy vọng hai đứa trẻ có thể bình tĩnh hoà nhã nói chuyện với nhau, hừm, đúng là đáng tiếc, đứa trẻ Lạc Lạc đó trông cũng tốt, không giống loại người có thể làm ra chuyên đó.


Mặc Lan đang vui vẻ chào hỏi trong yến tiệc, do tâm trạng tốt, vì vậy tư thế cũng ung dung đi nhiều, lúc này nhìn thấy Mặc Như Nguyệt đang thở vắn than dài vì lo lắng cho Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình, sắc mặt trong chốc lát liền không vui.

- Mẹ, mẹ quản bọn họ làm gì, có biết biết người biết mặt không biết lòng, nếu như Đường Lạc Lạc vừa nhìn không phải loại phụ nữ tâm cơ không biết xấu hổ, anh họ con sẽ bị cô ấy dụ đến quay mòng mòng sao?

Phụ nữ tâm cơ?

Mặc Như Nguyệt lắc đầu, tuy cùng Đường Lạc Lạc tiếp xúc không nhiều, nhưng ánh mắt đứa trẻ này trong veo, làm việc cũng lương thiện đơn thuần, hoàn toàn không tồi tệ như trong miệng người của Đường gia miêu tả, chắc chắn, là hiểu lầm thôi.

- Mẹ cảm thấy, Lạc Lạc đứa trẻ này, vẫn là không tệ đâu.

Mặc Như Nguyệt cả đời chưa từng nổi nóng với ai, nói chuyện đều dịu dàng điềm đạm, lúc này ngữ khí tuy nhẹ nhàng, nhưng rất chắc chắn.

Quả nhiên, cốt nhục thân thích là thứ quan trọng như vậy, có thể khiến người ta bất giác sản sinh cảm giác thân thiết?

Trong lòng Mặc Lan khựng lại, vội sáp đến nắm lấy vai Mặc Như Nguyệt, đong đưa làng nũng.

- Mẹ, con ghen rồi, mẹ mới gặp Đường Lạc Lạc vài lần thôi, liền biết người ta là người như thế nào? Còn con, con gái của mẹ thì sao, người ta mới là con cưng của mẹ đó được không?

Tuy là con nuôi của mình, nhưng nhìn Mặc Lan từ nhỏ lớn lên, dù sao cũng có tình cảm, nhin thấy Mặc Lan làm nũng với mình như vậy, Mặc Như Nguyệt cưng chiều xoa xoa đầu Mặc Lan.

- Đứa con này, đương nhiên không giống rồi, con là con gái của mẹ mà.

Mặc Như Nguyệt trên mặt mang nụ cười điềm tĩnh, trong ánh mắt lại thoáng qua chút âm u…

Con gái…

Nếu như con gái của mình lúc đó chưa bị đưa đi, lúc này, chắc cũng lớn cỡ Mặc Lan rồi.

Đều trách bản thân lúc đó tuổi còn trẻ, suy xét vấn đề chưa chính chắn, mắt nhìn đàn ông cũng không chuẩn xác, chưa kết hôn đã có con, lúc đó hoàn toàn choáng váng, sự việc sau đó hoàn toàn không còn cách, liền dễ dàng đem con gái cho người khác nuôi dưỡng như thế, còn bây giờ bặt vô âm tín.

Sau này tuy trăn trở nhận nuôi Mặc Lan rồi, nhưng cuối cùng vẫn tràn đầy hối hận với đứa con gái ruột thịt của mình, cũng không biết bây giờ nó đang ở đâu, sống có tốt hay không, có hận mình hay không.

Trong lòng Mặc Như Nguyệt đau nhói, nhè nhẹ, lại thở một hơi dài.

… …


Đường Lạc Lạc không biết mình đã làm sao đi khỏi khu nhà cũ Mặc gia.

Lúc này, đã là buổi tối rồi.

Thân hình cao lớn khoẻ mạnh của Mặc Thiệu Đình, ở trước mặt cô, bước chân chậm rãi và uể oải, đèn đường cổ kính hai bên đường kéo dài hơn thân hình cao lớn của anh.

Anh luôn không quay đầu.

Bình thường Mặc Thiệu Đình hay thích kéo lấy tay cô, giống như cô là một đứa trẻ nhỏ, chỉ sợ cô chạy lạc mất, nhưng hôm nay…

Đường Lạc Lạc im lặng ngồi phía sau Mặc Thiệu Đình, cúi đầu, ngón tay vò lấy vạt áo, trong lòng có nhiều lời muốn nói, muốn giải thích, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Bản thân thực sự luôn đang lừa anh.

Là bản thân cùng với vợ chồng Đường gia, lừa gạt anh, mới gả cho anh, điểm này không thể phản bác.

Sau này bản thân muốn thoát ly, lại không suy nghĩ, đi nói thật với anh, do không biết kết quả sẽ như thế nào.

Cô sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng, đột nhiên u ám của anh, nhưng bây giờ, chuyện không dám tưởng tượng nhất, vẫn xảy ra rồi.

Trong lòng Đường Lạc Lạc, uất ức tự trách và hoang mang đan xen nhau, cô không biết Mặc Thiệu Đình sẽ như thế nào, sẽ vĩnh viễn không quan tâm đến cô nữa? Sẽ tức giận, sẽ ly hôn với cô?

Cô thà lúc này Mặc Thiệu Đình mắng chửi thậm tệ với cô, nhưng trước mặt mọi người anh đỡ lấy cô, bảo vệ cô, bây giờ lại không nói gì với cô.

Loại cảm giác càng hổ thẹn hơn, thực sự muốn giày vò Đường Lạc Lạc đến điên rồi.

Gió đêm xuân, lướt qua mặt, mát mẻ và nhẹ nhàng, trái tim Đường Lạc Lạc lại từng chút từng chút trầm lắng xuống…

Cô sẽ mất anh rồi sao?

Mặc Thiệu Đình đi về phía trước xe, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, mở cửa xe cho Đường Lạc Lạc, bản thân từ một bên khác đi lên, ngồi trước ghế lái.

Đường Lạc Lạc thấp thỏm ngồi lên xe, nhìn thấy góc nghiêng dưới ánh trăng của Mặc Thiệu Đình, góc cạnh tinh tế hoàn mỹ, giống như bao phủ một lớp âm u, con ngươi anh vốn thâm thuý và thần bí, như hồ nước sâu xa, khiến người ta nhìn không rõ tâm trạng và suy nghĩ trong đó, con ngươi lúc này càng giống như phủ lấy một lớp vải mỏng, càng khiến người khác khó nắm bắt hơn.


Nhưng sự thất bại và thất vọng trong đó, lại không thể che giấu.

Đường Lạc Lạc cắn môi, cuối cùng cũng không biết nên mở miệng thế nào, giữa hai người chưa từng có sự trầm mặc như thế này, chiếc xe chạy đi nhanh chóng, động tác dứt khoát và nhạy bén của Mặc Thiệu Đình, giống như đang giận hờn với mình vậy.

Cuối cùng cũng chạy đến cửa biệt thự Mặc gia, Đường Lạc Lạc không biết là cuối cùng cũng được giải thoát rồi, hay vẫn là không tránh được đây, vừa xuống xe, liền bị Mặc Thiệu Đình nắm lấy cổ tay, kéo về phía phòng ngủ trên lầu.

Sức lực của anh mạnh mẽ, nắm chặt lấy cô, sắc mặt lạnh lùng và lạnh lẽo, Đường Lạc Lạc bị anh kéo đến thở hổn hển, cuối cùng nhịn không được.

- Mặc Thiệu Đình… anh ngừng lại, anh chậm lại một chút… anh làm đau em rồi…

Mặc Thiệu Đình chỉ cảm thấy toàn thân nóng máu, trong đầu âm u, kéo Đường Lạc Lạc vào phòng ngủ của hai người, anh tiện tay đóng sầm cửa lại, ép Đường Lạc Lạc vào tường, ánh mắt tối sầm, như khát máu ghé sát gần, giận dữ hôn vào môi Đường Lạc Lạc.

Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bức tường thì lạnh ngắt và cứng chắc, cô bị ép vào bức tường, thân thể lại bị Mặc Thiệu Đình vây chặt lấy, cái ôm của anh vốn ấm áp, nhưng hôm nay ngập tràn mùi vị cưỡng đoạt, hôn điên cuồng dồn dập về phía cô, khiến cô nhất thời có chút thất thần, phản ứng lại, muốn phản kháng, hai cổ tay đã bị giữ chặt trên tường.

Cả người cô là một tư thế đầu hàng, bị anh áp chặt, cái hôn của anh đột ngột, mãnh liệt, trời đất đen kịt, chiếm đoạt tuyên bố chủ quyền, Đường Lạc Lạc không có sức phản kháng, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, sau đó, chỉ cảm thấy môi của Mặc Thiệu Đình dần đi xuống dưới, lướt qua chiếc cổ trắng ngần của cô…

- Mặc Thiệu Đình…

Đường Lạc Lạc sắp hết hơi rồi, cách hôn hung tàn này, khiến cô cảm thấy bản thân giống như con cá nhỏ bị kéo lên bờ, hô hấp vô cùng phí sức, mùi đàn ông trên người anh mang cảm giác chiếm lĩnh mãnh liệt, lúc này không chút do dự bao phủ xung quanh cô, khiến cô không nhịn được hô hấp dồn dập hẳn lên.

Có trời mới biết người đàn ông này muốn làm gì.

Nghe tiếng giọng nói khe khẽ của Đường Lạc Lạc, động tác Mặc Thiệu Đình ngừng lại, như tỉnh mộng, hai tay vẫn nắm chặt lấy cổ tay Đường Lạc Lạc như cũ, ngẩng đầu lên, đồng tử đen láy thấp thoáng vẻ nguy hiểm lại sắc bén, giọng nói khàn đặc và trầm lặng.

- Em đang lừa anh. Đường Lạc Lạc, từ lúc anh bắt đầu quen biết em, em đã đang lừa anh.

Đường Lạc Lạc cắn răng, đôi mắt đen sâu thẳm của Mặc Thiệu Đình khiến cô không còn chỗ để né tránh, bất kể hướng về phía nào đều sẽ đập thẳng vào mắt cô, sự bất lực và cảm giác áy náy trong lòng dâng trào lên, chuyện đã thế này, cô không biết nói từ đâu, kìm nén nửa ngày trời, chỉ có thể nhè nhẹ nói.

- Anh buông em ra trước, từ từ nói không được sao?

- Không buông.

Mặc Thiệu Đình dùng sức đọc rõ từng chữ, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, rủ tầm mắt xuống, nhìn cô gái hoảng loạn co ro dưới thân, trong ánh mắt thoáng một chút đắn do và phẫn uất.

- Đường Lạc Lạc, em cả đời này, đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của anh.

Cho dù cô đã lừa anh, cho dù cô chơi đùa với anh, cho dù còn có rất nhiều chuyện có lẽ anh vẫn chưa biết…

Trong lòng Mặc Thiệu Đình lúc này rất loạn, loạn đến không để dùng lý trí để suy nghĩ, nhưng có một điểm anh rất chắc chắn, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không buông tay.


Đường Lạc Lạc là của anh, không thể trốn thoát, không thể buông bỏ.

Anh chỉ muốn biết, tại sao phải lừa anh, từ đầu đến đuôi, ngay cả tên cũng là giả!

Biệt danh?

Sự giải thích nực cười này, mà anh lại ngu ngốc tin tưởng, mỗi lần gọi tên cô, đều giống như đang nhắc nhở bản thân, thật ngu ngốc bao nhiêu.

Đường Lạc Lạc bị Mặc Thiệu Đình nắm chặt lấy, cố gắng tìm kiếm trên mặt anh vẻ dịu dàng và cưng chiều trước kia, thế nhưng Mặc Thiệu Đình trước mắt như con dã thú điên cuồng, sự xúc động cật lực áp chế xé nát cô, Đường Lạc Lạc nhìn đến vừa là tủi thân vừa là tự trách.

Cô khịt mũi, cố gắng kiềm nén nước mắt, giọng nói run rẩy.

- Em… em là thay thế Đường Phù Dung, nhưng… Mặc Thiệu Đình anh tin em, Đường Phù Dung thật sự không phải do em bắt cóc, em không có, em không có trăm phương ngàn kế muốn làm bà Mặc, em căn bản chưa từng nghĩ sẽ gả cho anh… anh… là anh rể của em đó.

- Anh là anh rể của em?

Mặc Thiệu Đình như sợi kíp nổ của lựu đạn vừa châm sẽ bùng lên, lúc này hoàn toàn bị lời biện bạch của Đường Lạc Lạc chọc giận rồi.

- Đường Lạc Lạc, em nói lại một lần nữa xem!

Thứ anh muốn là lời giải thích của cô, muốn cô nói rõ vì sao lại lừa anh lâu như vậy – cho dù lúc đầu gả thay là vạn bất đắc dĩ, nhưng khoảng thời gian gần nửa năm hai người cùng nhau, có chuyện gì là không thể nói ra cùng nhau trải qua?

Có chuyện gì không thể nói với anh?

Là không tin tưởng anh, hay là vốn dĩ chưa từng nghĩ qua sẽ cùng anh sống lâu dài?

Anh đã cho cô cơ hội giải thích, thậm chí gần như tự nguyện lừa mình dối người, chỉ cần cô mở miệng giải thích, anh sẽ tình nguyện tin tưởng.

Nhưng người phụ nữ đáng này đã nói những gì?

Cô nói, mình là anh rể của cô?

Chưa từng nghĩ qua sẽ trở thành bà Mặc?

Mặc Thiệu Đình bất giác gia tăng sức lực tóm lấy cổ tay Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc đau đến cau mày, kêu “a” lên một tiếng, uất ức mở to mắt, cô nghẹn ngào.

- Chẳng lẽ không phải sao? Vốn nên là Đường Phù Dung gả cho anh… em thật sự không có ý lừa anh… anh… buông em ra…

Trên đầu bỗng nhiên đội lên một cái mũ anh rể, thực sự thêm dầu vào lửa châm đốt lên cơn giận của Mặc Thiệu Đình, anh nghiến chặt răng, đang nghĩ sẽ dạy dỗ Đường Lạc Lạc một phen, liền nghe thấy cửa ra vào truyền lại tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

- Bà chủ, cậu chủ, phu nhân mời hai người xuống dưới một chuyến, nói chút chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui