Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Nghĩ đến đây, Lâm Uyển Du không thể không nén lại áp lực, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người đi đến trước mặt Đường Lạc Lạc, cắn răng mở miệng.

- Thật xin lỗi cô Đường, tôi nhầm rồi, vòng tay không phải cô trộm.

Đường Lạc Lạc cười, không có ý muốn làm vướng víu Lâm Uyển Du.

- Nếu làm rõ ràng rồi, thì phiền cô Lâm sau này rớt đồ lý trí một chút, đừng vu oan người vô tội, tôi quay về làm về đây.

- Cô…

Lâm Uyển Du tức giận nhìn Đường Lạc Lạc, được lợi còn làm ra vẻ!

Bản thân cũng ăn nói khép nép, Đường Lạc Lạc lại còn ra vẻ với mình, còn dám quay đầu đi!

Lâm Uyển Du nhìn chằm chằm vào hình bóng Đường Lạc Lạc nửa ngày trời, giờ mới hậm hực quay người, nhìn thấy mọi người đều vây quanh xem, trên mặt mang vẻ rất ngạc nhiên, nụ cười hoàn mỹ cuối cùng cũng không giữ nổi.

- Nhìn cái gì, không quay về làm việc sao?

Nhìn thấy cô Lâm dịu dàng như gió xuân vừa nãy, chốc lát biến thành một bà chằn, mọi người đều vội vàng cúi đầu quay về chỗ ngồi, làm công việc của mình.

Chỉ là, tránh không được lại là tiếng thì thầm khe khẽ, lúc trước những thiện cảm chất chứa đối với Lâm Uyển Du, tiêu tan đi hết.

- Đường Lạc Lạc, cô qua đây một chút.

Mặc Tây Thành vẫy tay với Đường Lạc Lạc, mọi người đều đang nghĩ sóng gió đã qua, có lẽ Mặc Tây Thành dù sao cũng phải tìm Đường Lạc Lạc nói chuyện riêng, vì vậy cũng không để tâm đến.

Đường Lạc Lạc đứng dậy, đi về phía phòng làm việc của Mặc Tây Thành, vào cửa tiện tay đóng lại, cười tít mắt mở lời.

- Cám ơn cậu, cậu chủ nhỏ, nếu không phải cậu, có lẽ hôm nay tôi phải mất hết thể diện ra ngoài rồi. May mà cậu nghĩ ra, lén lắp camera giám sát ở phòng làm việc, thông minh quá rồi.

Mặc Tây Thành đào hoa đôi mắt hơi híp lại, nụ cười thâm sâu, trên gương mặt thanh tú phảng phất nụ cười từ tận đáy lòng.

- Tôi lắp nhiều camera vậy, chỉ vì muốn nhìn cô nhiều một chút.

- Ha ha ha ha cậu biết đùa thật.


Đường Lạc Lạc chỉ xem Mặc Tây Thành nói đùa, ngồi đối diện Mặc Tây Thành.

- Dạo này sao rồi, còn ổn không?

- Không ổn.

Hai tay Mặc Tây Thành để xuống bàn làm việc, chống lấy khuôn mặt đẹp đẽ của mình, mờ ám nhìn Đường Lạc Lạc.

Đã liên tục một tuần không nhìn thấy cô, sao ổn được.

Mỗi ngày bình thường đều quen mở camera giám sát, cái gì cũng không làm, dù yên lặng ngồi nhìn cô nhìn chăm chú vào màn hình vẽ bản thiết kế, trong lòng cũng vô cùng mãn nguyện, nhưng cô vừa đi liền đi cả một tuần lễ, còn cùng đi với Mặc Thiệu Đình.

Ánh mắt Mặc Tây Thành chợt u ám, trong lòng có cảm giác chua chát ngập tràn.

Trước giờ một tay chơi như anh, lần đầu có một cảm giác khác với một người con gái, nhưng người con gái này lại là chị dâu của mình, cái cảm giác vùng vẫy trong tuyệt vọng, càng lún càng sâu này, thật sự không ổn chút nào.

Đường Lạc Lạc không chú ý đến vẻ khác thường của Mặc Tây Thành, tiếp tục cười tít mắt nói.

- Nói bừa, cậu ở đây hô mưa gọi gió, sao lại không ổn được, tôi mới thật sự không ổn nè, ra ngoài một tuần, làm lỡ công việc, quay về cật lực bổ sung… Ôi, tôi có nuôi một con mèo, đẹp lắm, tên Tiểu Thịt Viên, hôm khác lên nhà tôi xem đi.

- Có đẹp như cô không?

Mặc Tây Thành nhếch mày cười, không đợi Đường Lạc Lạc trả lời, thở dài nhẹ.

- Cùng Mặc Thiệu Đình ra ngoài chơi, rất vui phải không?

- Cũng ổn.

Đường Lạc Lạc bất giác đỏ mặt, hơi cúi đầu, dáng vẻ xấu hổ đó, càng khiến trong lòng Mặc Tây Thành buồn bã.

- Cô tốt nhất nên chú ý Lâm Uyển Du một chút, bây giờ cô ta lại có thể tự do ra ngoài nhà họ Mặc rồi, đây không phải là một tin tốt. Nữ theo đuổi nam, như cách một sợi bông, Lạc Lạc, tôi hy vọng cô tránh xa những thứ có thể làm hại đến cô, cô hiểu không?

Mặc Tây Thành nói rất nghiêm túc, vừa tỉ mỉ quan sát biểu hiện của Đường Lạc Lạc, trước kia mỗi khi cậu nói những lời này, có thể thấy được sự lung lay và do dự của Đường Lạc Lạc, nhưng mà hôm nay…


Không có.

Đường Lạc Lạc gật đầu, trên mặt là một nụ cười ngoan ngoãn, nhưng không có sự chua xót và không vui như anh dự đoán.

Cái tên Mặc Thiệu Đình này, xem ra rất giỏi tán gái đấy.

Mặc Tây Thành cắn răng, cảm thấy tình thế bây giờ thật sự quá gay go rồi, không lẽ buộc Mặc Thiệu Đình phải biến mất, Đường Lạc Lạc mới hết hy vọng với anh?

- Lạc Lạc, cô cảm thấy tôi thế nào.

Sắc mặt Mặc Tây Thành chưa từng nghiêm túc như vậy, đôi mắt dán chặt vào Đường Lạc Lạc.

- Tôi cảm thấy, cậu rất tốt.

Đường Lạc Lạc không hiểu chuyện gì, cảm thấy Mặc Tây Thành hôm nay hình như có chút bất thường.

Còn rốt cuộc bất thường ở đâu, thật sự cô cũng không nói rõ được.

- Tôi… Cô cảm thấy tôi làm bạn trai thì sao?

Mặc Tây Thành quyết định đổi một cách khác dẫn dắt cô thiếu nữ ngây thơ này.

Đường Lạc Lạc bỗng nhiên hiểu ra.

- À… Tôi hiểu rồi, cậu chủ nhỏ cuối cùng nghĩ thông, đúng rồi, hai người chưa từng có bạn gái, đây sao được chứ? Cậu xem anh cậu cũng kết hồn rồi, có phải không có cô gái nào vừa ý không? Không sao, chuyện này cứ để tôi lo, nhất định tìm cho cậu một cô bạn gái đáng yêu, chỉ là, bạn bè tôi quen đều không phải con nhà danh giá, cậu không ngại chứ?

- Cái này tôi không ngại… Không, Không phải như vậy…

Mặc Tây Thành nghẹn lời, bất kể anh ám chỉ ra sao, Đường Lạc Lạc đều có cách tưởng tượng hiểu nhầm ý anh, những câu hỏi vừa nãy của anh chưa đủ ám muội hay sao?

Chưa đủ sao?


- Đừng xấu hổ nữa, để tôi coi, tôi có một cô bạn thân tên Diệp Tiểu Manh, người cũng không tệ, hôm khác sắp xếp hai người gặp mặt. Không nói với cậu nữa, tôi phải quay về vẽ bản thiết kế đây, hôm sau cuộc thi thiết kế bắt đầu rồi.

Nói xong, Đường Lạc Lạc vẫy tay Mặc Tây Thành, vừa đi vừa nghĩ làm sao tìm một cơ hội để Diệp Tiểu Manh và Mặc Tây Thành gặp nhau thật tự nhiên không gượng gạo đây….

Mặc Tây Thành bất lực xoa xoa thái dương, nhìn bóng dáng cô gái cười khổ, xem ra, muốn Đường Lạc Lạc nhận ra mình đang nghĩ gì, chỉ có thể trực tiếp thẳng thừng nói với cô… Nhưng như vậy, thời cơ bây giờ rõ ràng chưa chín mùi.

Đang trong lúc day dưa, điện thoại Mặc Tây Thành rung lên, cậu nhấc điện thoại lên, nhìn thấy bên trên hiển thị ba chữ “Lâm Uyển Du” khoé miệng lộ ra một nụ cười khinh thường, bắt máy.

- A lô, cô Lâm.

Tâm tư của Lâm Uyển Du thể hiện hết ra ngoài, Mặc Tây Thành đã biết rất rõ.

Đối với tất cả những người gây khó dễ cho Đường Lạc Lạc, cậu đều không có thiện cảm.

Hứng thú là nghe ra sự ngạo mạn và chế giễu trong giọng điệu của cậu, Lâm Uyển Du cười lạnh lùng.

- Cậu chủ nhỏ, không ngờ cậu lại là người như vậy.

- Tôi là người như thế nào?

Mặc Tây Thành uể oải ngẩng đầu lên.

- Nhung nhớ chị dâu của mình, mùi vị đó nhất định không dễ chịu phải không?

Lâm Uyển Du cười, tiếng cười từ trong điện thoại truyền qua đây, đặc biệt chói tai.

- Tôi cũng không phải ngốc, ánh mắt cậu nhìn Đường Lạc Lạc, hận không thể ăn sạch cô ấy, tôi một lúc liền có thể nhìn ra, cậu hôm nay là giúp người trong lòng đối phó với tôi.

- Nhìn ra thì đã sao.

Mặc Tây Thành cau mày, không muốn day dưa với Lâm Uyển Du, nhìn ra thì rất đắc ý sao? Trừ bản thân Đường Lạc Lạc ra, có lẽ tất cả mọi người đều nhìn ra rồi đó có được không?

- Thì sao à? Vì vậy cậu cũng không cần khinh bỉ tôi, tôi và cậu thật lòng không có gì khác biệt, nhưng mà, nếu cậu có thể hạ mình, hợp tác với tôi, e là có thể thắng cả đôi nữa. Tôi chỉ muốn cùng ở bên Mặc Thiệu Đình, chỉ cần tâm nguyện tôi đạt thành, cậu còn sợ Đường Lạc Lạc sẽ chạy ra khỏi lòng bàn tay của cậu sao?

Mặc Tây Thiệu vốn muốn tắt máy, nghe được lời này khựng lại một chút, nghĩ kĩ, đừng nói, đề nghị của Lâm Uyển Du hoàn toàn không phải không có đạo lý.

Bây giờ sự tin tưởng và thiện cảm của Đường Lạc Lạc với Mặc Thiệu Đình, dễ thấy rõ ràng so với lúc vừa gả vào đây gia tăng lên rất nhiều, nếu như mình cái gì cũng không làm, thì coi như khoanh tay chờ chết, tình cảm của họ sẽ chỉ càng ngày càng sâu đậm, cơ hội chen chân của mình sẽ càng ngày càng ít…


Cậu đương nhiên không cam tâm Đường Lạc Lạc là chị dâu cả đời của mình.

Cái xưng hô này một ngày không bị gỡ bỏ, thì cậu và cô sẽ không có tương lai và sau này…

Dựa vào tính cách của Đường Lạc Lạc, nếu như không phải Mặc Thiệu Đình thật sự làm ra chuyện tổn thương cô, sợ rằng cô sẽ không thay lòng.

- Theo góc độ của một người đàn ông mà nói, những gì cô làm bây giờ, chỉ có thể khiến Mặc Thiệu Đình càng chán ghét cô.

Mặc Tây Thành lạnh lùng nói.

- Muốn khiến Mặc Thiệu Đình tiếp nhận cô, đánh vào tình cảm là một hành vi hết sức ngu ngốc, trong lòng anh bây giờ chỉ có Đường Lạc Lạc, nếu như tôi là cô, thì phải khiến anh không thể không tiếp nhận cô.

- Không thể không tiếp nhận…

Lâm Uyển Du như tỉnh mộng, Mặc Tây Thành nói đúng, bây giờ Mặc Thiệu Đình bị Đường Lạc Lạc mê hoặc, bản thân làm thế nào cũng không thể khơi dậy sự thương yêu và tình cảm của anh đối với mình, chỉ có thể khiến anh không thể không chấp nhận mình mới được.

Chỉ là… Nên làm sao đây?

Một tia sáng chợt loé qua, Lâm Uyển Du trong chốc lát nghĩ ra một mấu chốt trong đó.

- Đứa con… Mặc gia cần một người thừa kế… Đứa con…

Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình kết hôn hơn nửa năm, cái bụng không có chút động tĩnh gì, mà nhà quyền quý như Mặc gia, xưa nay đối với con nối dõi vô cùng xem trọng, nếu như bản thân có thể mang cốt nhục của Mặc gia trước Đường Lạc Lạc, như thế ít nhất La Nhã vốn yêu thích mình cũng sẽ toàn lực ủng hộ mình…

Lúc đầu, không phải vì chủ trương của La Nhã, Đường Lạc Lạc mới có thể gả cho Mặc Thiệu Đình sao?

Nhưng mà.. Nói thì dễ, đứa con này sao mang được đây, Mặc Thiệu Đình bây giờ không nói năng gì với mình, cũng không thể tự thụ thai, tự mình sinh con được?

Mặc Tây Thành cảm thấy Lâm Uyển Du thật sự là một đồng đội ngu như heo, may là có chút giá trị lợi dụng, cậu ho nhẹ một tiếng.

- Không có cơ hội, thì tạo cơ hội, đừng lo có phải thật không, bây giờ thổi phồng lên rồi tính tiếp, thời gian còn dài, giả cũng có thể biến thành thật được… Hiểu chưa?

Thổi phồng lên trước rồi tính tiếp…

Thời gian còn dài, giả cũng có thể biến thành thật được.

Đôi mắt Lâm Uyển Du chợt sáng rực, vẻ mặt kích động.

- Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi cậu chủ nhỏ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui