Những lời này có thể nói đã chạm vào trái tim Lâm Uyên Du, lập tức ánh mắt cô nhìn Mặc Lan dịu dàng đi rất nhiều.
- Mong là vậy, tôi là xem không nổi Mặc Thiệu Đình bị Đường Lạc Lạc mê hoặc… Hôm nay tôi vốn đến để thăm Thiệu Đình, chỉ là… Cuối cùng cũng không dám đi tìm anh, sợ khiến anh không vui.
Mặc Lan gật đầu.
- Tính cách anh họ quá lạnh lùng rồi. Nhưng cảm thấy Đường Lạc Lạc người này rất kỳ quái, cô còn nhớ lúc cô ấy mới gả vào Mặc gia, dùng tên Mặc Phù Dung không? Nhưng tất cả thông tin cô ấy điền vào ở công ty, đều là Đường Lạc Lạc, đáng lẽ nếu sợ thân phân bà Mặc bị lộ, vì vậy thấp mình một chút cũng có thể, nhưng thời gian trước cô ấy đăng ký cuộc thi thiết kế, tất cả tài liệu cũng là Đường Lạc Lạc.
- Đây…
Lâm Uyển Du xoay chuyển con ngươi.
- Thực sự rất kỳ quái.
Cô ta có phải nên điều tra một chút bối cảnh thân thế của Đường Lạc Lạc không?
Lúc trước cô ta sớm đã định làm vậy rồi, chỉ là bị lòng đó kị làm choáng váng đầu óc, đều quên mất vụ này.
- Theo tôi nói, Uyển Du, Đường Lạc Lạc là món hàng như thế nào, anh họ tôi sớm muộn cũng sẽ phát giác ra, chỉ là khổ cho cô rồi, bọn họ bây giờ kết hôn cũng đã được bốn năm tháng rồi, dù tình cảm có tốt đến đâu cũng sắp phai nhạt, cô cố gắng thêm chút nữa, sớm một chút để anh họ tôi nhìn rõ bộ mặt thật của Đường Lạc Lạc, những ngày tháng tốt đẹp còn xa không?
Mặc Lan vắt óc tìm kế cho Lâm Uyển Du.
Chị ta thực sự không nhịn được Đường Lạc Lạc dù chỉ một giây, sự tồn tại của Đường Lạc Lạc, lúc nào cũng đang nhắc nhở chị ta, chị ta chỉ là con nuôi của Mặc gia, địa vị của chị ta vốn không vững vàng, mà vốn tưởng rằng động tay, vận dụng chút mưu kế, thì có thể khiến Đường Lạc Lạc vĩnh viễn biến mất trước mặt mình, bây giờ xem ra, chị ta suy nghĩ quá đơn giản quá rồi.
Đường Lạc Lạc một ngày không bị đuổi khỏi nhà họ Mặc, không bị Mặc Thiệu Đình vứt bỏ, chị ta liền ăn không ngon ngủ không yên.
Lâm Uyển Du trước mặt là một khẩu súng tốt, tuy rằng không có đầu óc một chút, nhưng lợi dụng tốt, cũng là một trợ giúp không thể phớt lờ.
Lâm Uyển Du gật đầu, Mặc Lan nói rất có lý, hạnh phúc nằm trong tay của mình, cô vẫn là nên làm một chút chuyện, để Mặc Thiệu Đình sớm tỉnh ngộ, cô ta Lâm Uyển Du mới là người thích hợp hơn với anh.
… …
Đường Lạc Lạc cười hì hì nghe mọi người say sưa tám chuyện, chỉ thấy cửa phòng làm việc một bóng người yểu điệu lướt qua, tiếp đến, khuôn mặt tươi cười của Lâm Uyển Du mang giày cao gót bước vào.
Trên người cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ bản giới hạn của Chanel, lộ ra đôi chân thon dài, bên ngoài khoác một chiếc áo khác lửng màu đen, trang sức trên cổ và cổ tay sáng lấp lánh, mái tóc đen dày xả trên vai, nhìn vào xinh đẹp lại quý phái, vô cùng có khí thế. Vừa vào cửa phòng làm việc, mọi người lập tức lần lượt ngẩng đầu lên, lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Tuy mới nãy có nhiều ý kiến xôn xao, nhưng trong lòng không ít người, sớm đã xem Lâm Uyển Du là vợ giám đốc rồi, lúc này vợ giám đốc đích thân đến phòng làm việc quan sát, tự nhiên thái độ ai ai cũng vô cùng nhiệt tình.
- Chào cô Lâm, cô Lâm thật xinh đẹp.
- Túi của cô Lâm đẹp quá, hình như là mẫu mùa xuân giới hạn của Dior, đẹp quá, nhất định là đắt lắm?
- Cô Lâm ngọn gió nào đưa cô tới đây vậy, cô có muốn ngồi không?
- Cô Lâm có muốn uống cà phê không, tôi đi làm!
Mọi người lần lượt đứng dậy, đối với Lâm Uyển Du lại là lấy lòng xu nịnh, trên mặt ai ai cũng mang nụ cười rạng rỡ.
Nên biết Lâm Uyển Du xuất thân từ nhà quyền thế, tuy thế lực không lớn bằng Mặc gia, nhưng cũng là cành vàng lá ngọc, cho dù không có quan hệ với Mặc Thiệu Đình, cũng rất đáng để nịnh bợ.
Càng huống hồ, tám phần mười cũng là bà Mặc của bọn họ, vì vậy ai ai cũng bỏ qua công việc của mình, đối với Lâm Uyển Du cực kỳ ân cần.
Lâm Uyển Du nhìn qua một vòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Đường Lạc Lạc, thù hận trong ánh mắt như một con dao, hận không thể phanh thây Đường Lạc Lạc.
Bị ánh nhìn như vậy nhắm vào, Đường Lạc Lạc cảm thấy cả người lạnh toát, không hiểu được ý đồ của Lâm Uyển Du, Lâm Uyển Du cũng không phải loại người hay quan tâm đến tình hình kinh tế của nhà họ Mặc, cô ta đến đây đơn thuần chỉ là muốn tìm mình gây chuyện, vì thế lúc này điều duy nhất mình có thể làm là, ngoan ngoãn tiếp tục công việc, giảm thấp cảm giác tồn tại.
Đường Lạc Lạc trong lòng nhịn không được vui mừng, vui mừng vì lúc đầu La Nhã yêu cầu để Lâm Uyển Du đến nhà họ Mặc làm việc, bị Mặc Thiệu Đình thẳng thừng từ chối, nếu không Lâm Uyển Du luôn qua đây quan sát công việc, cái gì cũng không cần làm, chỉ dùng ánh mắt hận thù này nhắm vào mình, cũng đủ để mình nổi hết da gà.
Nhìn Đường Lạc Lạc cúi đầu, trên chỗ ngồi nhìn thẳng vào máy tính, Lâm Uyển Du trong lòng không những không dễ chịu đi một tí, trái lại càng tức giận hơn.
Tiện nhân này, rõ ràng là đang coi thường cô ta!
Có gì đáng để kiêu ngạo chứ, Thiệu Đình rõ ràng đã chán ghét cô, nếu không tại sao chỉ để cô làm một nhân viên nhỏ nhoi trong bộ phận thiết kế chứ?
Cô vẫn cứ không biết trời cao đất rộng, người khác đều đứng lên hết, tại sao cô không đứng?
Lúc này trong lòng Lâm Uyển Du sóng lớn trào dâng, trên mặt lại cố hết sức lộ ra nụ cười nhã nhặn lại dịu dàng, đưa tay đè nén.
- Tôi đến chỉ là tuỳ tiện xem qua, mọi người tiếp tục, tiếp tục công việc, tương lai của nhà họ Mặc đều nhờ vào mọi người rồi.
Mọi người không kiềm được hết sức cảm động, lần lượt khen ngợi sự dịu dàng không giả tạo của Lâm Uyển Du.
- Cô Lâm đúng là ôn hoà, một chút ra vẻ cũng không có, không hổ danh là con gái nhà dòng dõi.
- Đúng rồi đúng rồi, khí chất cũng tốt, lại xinh đẹp, với giám đốc Mặc của chúng tôi quả là trời sinh một cặp.
- Aaaa cảm động quá, cô Lâm lại quan tâm chúng tôi như vậy, muốn khóc mất.
Nghe mọi người khe khẽ bên tai, trên mặt Lâm Uyển Du càng thêm đắc ý, trong phòng làm việc tự tin đi dạo vào vòng, giống như giám thị đang đợi thu bài.
Đường Lạc Lạc nói không nên lời, chỉ có thể trong đống lời ca ngợi chăm chú nhìn vào bản thiết kế của mình, trên chiếc bàn bên cạnh gần đó đặt một chiếc túi khuôn mẫu độc đáo, tuy là một nhãn hiệu ít ai biết tới, nhưng Lâm Uyển vừa nhìn đã nhận ra, là sản phẩm của nhà thiết kế Đan Mạch nổi tiếng đã mất Marchbauer, đã sắp mất tăm rồi, vì vậy giá cả cực kỳ đắt đỏ.
Ghê gớm nhất là, không chỉ giá đắt, có tiền cũng chưa thể mua được.
Đường Lạc Lạc chỉ là một chiếc túi thiết kế khiêm tốn cũng đã quý giá, khiến trong lòng Lâm Uyển Du càng mất cân bằng, cô nhờ vào cái gì lại có được thứ đồ tốt như thế?
Nhờ vào cái gì mà độc chiếm Thiệu Đình của mình?
Thấy túi Đương Lạc Lạc mở khoá kéo, miệng túi mở ra, Lâm Uyển Du đột nhiên loé ra một ý tưởng, giả vờ tuỳ ý đi qua đó, lướt qua bên cạnh Đường Lạc Lạc, sau đó liền kêu lên một tiếng “ôi”.
- Tôi bị trẹo chân rồi, đau quá.
Đồng thời nhân lúc mọi người không chú ý, thần không biết quỷ không hay cởi ra chiếc vòng Cartier trên tay, ném vào trong túi.
Đường Lạc Lạc nghe thấy tiếng kêu của Lâm Uyển Du, vội quay đầu lại, vì mọi người đều không biết hiềm khích giữ cô và Lâm Uyển Du, nhiều người nhìn như vậy, chỉ có thể đưa tay đỡ lấy Lâm Uyển Du.
- Cô Lâm, cô không sao chứ?
Lời chưa nói ra, một đám người đều nháo nhào đứng dậy, vây lấy Lâm Uyển Du, tay chân hỗn loạn tranh giành đỡ lấy Lâm Uyển Du.
Lâm Uyển Du nhờ vào lực đỡ của Đường Lạc Lạc đứng dậy, đưa tay chỉnh lại chiếc váy, vẫy tay.
- Không sao, không sao, mọi người vẫn nên chuyên tâm làm việc đi, tôi không sao đâu.
Lời vừa nói xong, cô ta nghi ngờ nhìn vào cổ tay của mình, giống như vừa mới phát hiện, kêu toáng lên.
- Kỳ lạ, vòng tay Cartier của tôi đâu rồi? Mới nãy còn mà.
Có nữ đồng nghiệp tinh mắt lập tức theo đó làm ầm lên.
- Đúng rồi, vừa nãy lúc cô Lâm vào đây tôi còn thấy, còn khen một câu nhìn đẹp lắm, không lẽ rớt xuống đất, mọi người nhanh tìm xem.
Đây chắc chắn là cơ hội thể hiện trước mặt Lâm Uyển Du, mọi người lập tức sôi nổi hành động, sàn nhà trong phòng làm việc bắt đầu lục soát toàn diện, song sau một trận rối ren, cái gì cũng không tìm thấy.
Lâm Uyển Du cau mày, tỏ ra rất lo lắng.
- Chiếc vòng tay đó tôi rất thích, là mẹ tôi đã tặng cho tôi, tiền bạc không quan trọng, rất có ý nghĩa đó, nó đi được đâu đây?
- Vòng tay đó là hiệu Cartier, mấy vạn lận, rất đắt đó.
Có người phụ hoạ theo.
- Xung quanh dưới đất cũng không có, không lẽ trong lúc hỗn loạn đi đỡ cô Lâm, có người thừa nước đục thả câu, trộm chiếc vòng tay rồi?
- Tuy rất không muốn thừa nhận có loại người như vậy trong bộ phận chúng ta, nhưng mà, có lẽ đúng là có khả năng này đó…
Mọi người nhiều chuyện bàn tán, đồng thời dùng ánh mắt hoài nghi nhìn đối phương, mí mắt trái Đường Lạc Lạc đột nhiên giật giật, trong lòng có một cảm giác không lành lan ra…
Quả nhiên, vẻ mặt Lâm Uyển Du uất ức và bất lực.
- Tuy rất không muốn tin như vậy, nhưng nhằm đảm bảo an toàn, có thể mời mọi người mở túi xách ra, lục soát lẫn nhau, xem xem vòng tay của tôi rốt cuộc có ở trong tay mọi người hay không?
Lâm Uyển Du chẳng qua chỉ dạo một vòng trong bộ phận thiết kế, liền rớt mất một chiếc vòng tay mấy vạn, mọi người tự nhiên không muốn gánh oan ức này, lại sợ Lâm Uyển Du nói xấu bộ phận thiết kế với Mặc Thiệu Đình, vì vậy đều hăng hái thể hiện tình nguyện chứng minh sự trong sạch của mình.
Có một đồng nghiệp lớn tuổi hơn một chút, đứng ra đề nghị.
- Chi bằng mọi người chia thành một nhóm hai người, lục soát người và túi xách của nhau, xem xem có để sót gì không, vì để tìm lại vòng tay bị rớt mất của cô Lâm, cũng vì để chứng minh sự trong sạch của bộ phận thiết kế, vất vả cho mọi người rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...