Một tuần không đi làm rồi, Đường Lạc Lạc háo hức muốn về nhà, tuy có một đám đồng nghiệp buôn chuyện không kể xiết, và những công việc nặng nhọc, lúc mới bắt đầu nghỉ cảm thấy rất hưng phấn, thời gian qua lâu rồi liền cảm thấy chán chường đến chết, cảm nhận thực sự như một kỳ nghỉ đông.
Chỉ là, Mặc Thiệu Đình bắt buộc Đường Lạc Lạc ở lại trong nhà cùng anh một hai ngày, Đường Lạc Lạc không lay chuyển được anh, chỉ có thể ở đây hai ngày, ở nhà cố hết sức gấp rút hoàn thành kỳ bào cho cuộc thi thiết kế, tiện thể chuẩn bị một món quà nhỏ cho Mặc Thiệu Đình.
Hôm nay Mặc Thiệu Đình vừa gõ cửa đi vào, liền nhìn thấy Đường Lạc Lạc đang cắm cúi trong đống vải lụa để may kỳ bào, thấy Mặc Thiệu Đình đi vào, Đường Lạc Lạc ngước đầu lên, khuôn mặt phơi phới.
- Hậu mãi của Nhất Thế Cẩm Tú tốt thật, mới nãy còn gửi đến một thớ vải trắng tinh, nói là ngày hôm đó tôi ở trong tiệm có ngó qua nhiều lần, quà tặng cho tôi, thực sự cảm động muốn khóc, tôi nghĩ rồi lại nghĩ, liền làm thêm một bộ kỳ bào, để dành cho bản thân mặc. Nói thế cách tặng quà như vậy, Nhất Thế Cẩm Tú chưa lỗ nặng, đúng là một kỳ tích đó.
Mặc Thiệu Đình dở khóc dở cười, Nhất Thế Cẩm Tú dù có hào phóng đến mấy, cũng không thể đối đãi với mỗi khách hàng đều như vậy, nguyên do còn không phải là Đường Lạc Lạc là bà Mặc sao, nhưng cũng rất đáng khen thưởng, quý này cấp thêm một khoản tiền cho Nhất Thế Cẩm Tú vậy.
Đang suy nghĩ, liền thấy Đường Lạc Lạc vẫy tay với mình, Mặc Thiệu Đình không rõ nên đi qua đó, chỉ thấy tiểu nha đầu lấy ra một hộp quà được gói tinh xảo đưa cho anh, đôi mắt to lấp lánh chớp chớp.
- Tiểu Ca Ca, tặng anh cái này, anh mở ra xem có thích không?
Lúc trước luôn là mình tặng quà cho tiểu nha đầu, lần này không dễ gì thấy được quà hồi đáp, trong lòng Mặc Thiệu Đình rung động, thành thạo gỡ ra, chỉ thấy bên trong để yên một chiếc sơ-mi được làm thủ công, tay nghề tinh tế, chỉ là màu sắc có chút nổi bật, đó lại là màu xanh lam nhạt.
Phong cách ăn mặc thường ngày của Mặc Thiệu Đình, không ngoài ba màu đen trắng xám, vừa phù hợp với thân phận của anh, lại càng thể hiện rõ vẻ kín đáo đáng tin, đủ điển trai, khí thế cũng thực sự lớn mạnh và nghiêm nghị, chỉ là không rõ duyên cớ gì thành ra trưởng thành hơn hẳn, không phù hợp với độ tuổi của anh.
Đường Lạc Lạc luôn thường xuyên nghĩ, không biết bộ dạng của Tiểu Ca Ca sẽ như thế nào khi cởi ra bộ đồ Tây tiêu chuẩn, thay vào một bộ quần áo với màu sắc nổi bật một tí, vì vậy tự tay làm cho anh một cái, lúc này say sưa ngắm Mặc Thiệu Đình nhìn chiếc sơ-mi trên tay, tim cô đập liên hồi như gõ trống, chỉ sợ đối phương không thích, vội đến gần dò hỏi.
- Sao rồi, không đẹp sao?
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của cô gái, Mặc Thiệu Đình chỉ cảm thấy tim mềm nhũn, cong môi.
- Thích, rất thích, có muốn mặc cho cô xem không?
Đường Lạc Lạc lập tức ra sức gật đầu, cô rất tò mò mà hỏi, màu sắc tươi mát như thế có phải chưa từng thấy trên người Mặc Thiệu Đình không?
Mặc Thiệu Đình cầm chiếc sơ-mi đi vào phòng thay đồ, chưa bao lâu liền đi ra, Đường Lạc Lạc nhìn chăm chú vào Mặc Thiệu Đình, cả người bất giác mê mẩn, sao lại có thể đẹp như thế!
Không thể không nói, có một số người trời sinh đã là cái giá treo áo, bình thường mặc những bộ chỉnh chu đã khiến một đám con gái mê mẩn, thay vào chiếc sơ-mi với màu sắc tươi sáng mát mẻ, trong chốc lát rõ trẻ đi vào tuổi, có cảm giác như một tiểu thịt tươi, khuôn mặt đó thực sự là hợp với rất nhiều kiểu đồ, còn có những đường gân cơ bắp vừa phải, mặc cái gì cũng có cảm giác như người mẫu vậy aaaa.
Đường Lạc Lạc biết nhìn chằm chằm vào chồng của mình mà nổi thú tính như vậy rất buồn cười, nhưng cô thực sự không ngừng lại được.
- Đẹp đó.
Kiềm nén nửa ngày, Đường Lạc Lạc mới vặn ra được một câu như này, sau đó lỗ tai ửng đỏ cúi đầu, sự xấu hổ kỳ lạ này có một vài ý nghĩa…
Mặc Thiệu Đình đến gần Đường Lạc Lạc, sáp đến ôm cô vào lòng, giọng nói mờ ám và trầm lắng.
- Vợ à, thực sự tôi không mặc còn đẹp hơn…
… …
Cuối cùng Đường Lạc Lạc cũng quay về làm việc rồi, mới sáng sớm cô đã kéo Mặc Thiệu Đình dậy, tràn đầy hăng hái đi thẳng đến công ty.
Nhìn toà nhà văn phòng lâu ngày không gặp, những đám người và công trình kiến trúc quen thuộc, khiến Đường Lạc Lạc cảm thấy hạnh phúc như trở về nhân gian.
Đi vào phòng làm việc của bộ phận thiết kế, nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc trước mắt, và… Bọn đồng nghiệp thân quen đang buôn chuyện với nhau.
- Ôi, Lạc Lạc, cô về rồi à? Nghỉ phép lâu như vậy, ra ngoài chơi hả?
La Thư Vũ kéo Đường Lạc Lạc lại, hiếu kì hỏi thăm.
- À… Người tôi có chút không khoẻ, nên nghỉ phép một tuần lễ.
Đường Lạc Lạc hoảng sợ, nếu như nói mình nghỉ phép để đi chơi, chuyện này chắc kéo theo không biết bao nhiêu mối thù nữa…
- Kỳ lạ quá, mấy người có phát hiện ra không, Đường Lạc Lạc bệnh xin nghỉ, tuần này cũng không thấy bóng dáng giám đốc Mặc đâu, vừa nãy ở ngoài tôi nhìn thấy giám đốc Mặc rồi, vừa vào phòng làm việc, phát hiện Đường Lạc Lạc cũng quay về rồi, Lạc Lạc, chẳng lẽ cô đã cùng giám đốc Mặc cùng nhau ra ngoài chơi sao ha ha ha ha.
Một đồng nghiệp cười tít mắt giễu cợt nói.
- Đau có đâu có.
Đường Lạc Lạc giống như bỏng trúng lưỡi gấp gáp thanh minh.
- Tôi sao có thể tiếp xúc với giám đốc Mặc được, tôi căn bản không quen biết anh ấy.
- Nhìn xem doạ cô đến nỗi, tôi đùa thôi, ai cũng biết không thể rồi.
Đường Lạc Lạc mới thả lỏng trái tim đang đập thình thịch, khỉ gió trò đùa này cũng thật quá rồi, sắp doạ chết cô rồi đó được không.
- Nhìn cô căng thẳng đến vậy, còn tưởng cô thực sự có gì đó với giám đốc Mặc nữa, đúng là nghĩ nhiều quá rồi.
Nhạc Thanh bên cạnh lạnh nhạt hừ một tiếng.
- Người ta sao lại nhìn trúng cô được, giám đốc Mặc là người như thế nào, người phụ nữ có thể xứng được với giám đốc Mặc, chỉ sợ còn chưa ra đời nữa kìa.
Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, không nói câu nào ngồi vào chỗ của mình, thì ra Tiểu Ca Ca trong mắt các cấp dưới, hình tượng vĩ đại như vậy.
Chậc chậc chậc, để anh biết được không biết có vênh vang chết không?
Lời nói của Nhạc Thanh chắc chắn đã dấy lên hứng thú tám chuyện của mọi người, tụ tập lại bắt đầu líu ríu thảo luận.
- Cô nói giám đốc Mặc của chúng ta, đẹp trai hơn mấy ngôi sao hạng A, sáng hôm nay tôi thấy anh đi vào, liền nhìn từ phía xa, trời đất ơi, mặc một chiếc sơ-mi màu xanh lam nhạt, cả người thực sự như phát sáng vậy, người đàn ông điển trai như vậy, lại chưa từng thấy anh cùng bất kỳ phụ nữ nào cặp kè với nhau, thực sự phung phí của trời đó được không?
- Không phải nói giám đốc Mặc đã kết hôn rồi sao?
Một đồng nghiệp hiếu kì sáp lại.
- Thì mọi người đều không biết bà Mặc là ai.
- Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng nghe nói rồi, đã kết hôn rồi, chỉ là giám đốc Mặc chưa từng đi rêu rao, ngưỡng mộ bà Mặc quá, đều là phụ nữ như nhau, cô ấy thực sự quá hạnh phúc rồi, kiếp trước nhất định đã giải cứu cả một dãy ngân hà đó.
- Chồng đẹp trai như thế, gia sản hùng hậu như vậy, muốn trở thành bà Mặc quá đi.
- Này mấy người nói xem, bà Mặc rốt cuộc sẽ là ai? Nhất định là tiểu thư danh giá nào đó, nếu không giám đốc Mặc sao nhìn trúng cô ấy được?
Nghe mọi người nghị luận sôi nổi, Đường Lạc Lạc không nhịn được có cảm giác dở khóc dở cười, cô quá hạnh phúc? Giải cứu cả dãy ngân hà?
Bọn họ làm sao biết được mỗi ngày cô về nhà đều đối mặt với La Nhã xoi mói đủ kiểu, sáng sớm còn phải dày công lựa khăn quàng để che đi những dấu hôn trên cổ, cái tên Mặc Thiệu Đình mỗi ngày đều giống như ham muốn chưa đủ y hệt con toypoodle chuyển thế vậy!
Nhưng mà… Bỏ qua những thứ này, cô không thể không thừa nhận, cái tên Mặc Thiệu Đình đó, vẫn đẹp trai một xíu xiu.
Ừm, một xíu xiu.
- Mấy người nói coi, bà Mặc có phải là…
Một đồng nghiệp hạ giọng xuống, nháy mắt ra hiệu với mọi người.
- À… Cô là nói…
Một đồng nghiệp khác bỗng nhiên hiểu ra, trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Tiếp đến, những người trong phòng làm việc đều lộ ra vẻ trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, chỉ có Đường Lạc Lạc ngơ ngác không hiểu.
Nói đi, sao không nói nữa? Bọn họ cảm thấy bà Mặc là ai?
Thực sự kiềm không được sự tò mò của bản thân, khuỷ tay Đường Lạc Lạc đụng đụng vào La Thư Vũ cũng thích thú nghe chuyện.
- Chị La, ý của mọi người, bà Mặc là ai vậy?
La Thư Vũ thấp giọng, nói nhỏ bên tai Đường Lạc Lạc.
- Chúng tôi đều cảm thấy, tám phần mười bà Mặc là cô Lâm, cô biết cô Lâm không? Lâm gia là hào phú lâu đời ở thành phố S, quan hệ của cô Lâm cùng giám đốc Mặc luôn không tệ, thường xuyên vào công ty chúng ta, tuy không chắc chắn lắm, nhưng chưa từng có người phụ nữ nào đến công ty tìm giám đốc Mặc cả…
Quả nhiên, là Lâm Uyển Du.
Đường Lạc Lạc nhếch môi, không biết trong lòng cảm thấy ra sao, có một cảm giác chua chót bao phủ, mọi người đều thấy Lâm Uyển Du rất xứng đôi với Mặc Thiệu Đình?
- Thật ra, tôi cảm thấy, cho dù là vị kia, cũng không xứng với giám đốc Mặc lắm.
Một nữ sinh bất mãn hừ một tiếng.
Đường Lạc Lạc lập tức dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía cô, cô gái, cô quả nhiên sáng mắt sáng lòng!
Cô nữ sinh thấy mọi người nhìn mình, ngay tức khắc kiêu ngạo ngẩng đầu.
- Tôi cảm thấy, người đàn ông ưu tú như giám đốc Mặc, cũng nên thích đàn ông, thế này mới phải chứ!
Đường Lạc Lạc: …
Trong mắt mọi người được chọn duy nhất cho vị trí bà Mặc, Lâm Uyển Du, lúc này thực sự đang ở nhà họ Mặc.
Trong phòng làm việc của Mặc Lan, Lâm Uyển Du đang ngồi trước mặt Mặc Lan than phiền.
- Vì con tiện nhân Đường Lạc Lạc mặt dày đó, bây giờ Thiệu Đình rất ít khi quan tâm tôi rồi, hôm nay tôi có thể vào đây, còn là bác La đặc biệt cầu xin Thiệu Đình, nếu không ngay cả bảo vệ ở cửa cũng không cho tôi vào, Lan Lan, cô nói trong lòng tôi có dễ chịu không?
- Anh họ có thể cũng có khó khăn của anh.
Vẻ mặt Mặc Lan đồng tình lắng nghe, hiểu ý lòng người mà khuyên nhủ.
- Thực ra trong lòng tôi sớm đã xem cô là chị dâu họ rồi, nhưng ai ngờ cô họ lại sắp xếp anh họ cưới Đường Lạc Lạc, đúng là nghĩ không thông, cô gái đó trừ việc gây hoạ, khả năng gì cũng không có, nhưng mà tôi cảm thấy anh họ đối với cô ấy chỉ là hứng thú nhất thời? Sau này cũng sẽ nghĩ đến chuyện tốt của cô thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...