Độc Tôn Vô Thượng

Lục Nam Chước cạn lời, duỗi tay về phía Hồn Ly. Ngay khi đám đông vây xem cảm thấy khó hiểu...

Thì bàn tay đang duõi ra của Lục Nam Chước chậm rãi nắm chặt lại.

Hồn Ly nhìn chăm chằm Lục Nam Chước, hắn ta cảm thấy mình không thể động đậy được! Cổ giống như bị người ta nắm chặt!

Hắn ta nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt trong không trung của Lục Nam Chước bắt đầu từ từ di chuyển lên trên!

Khi Lục Nam Chước nhấc tay lên, Hồn Ly cảm giác được mình đang dần bị một cỗ lực lượng không thể cưỡng lại nâng lên.

Đầu tiên là bàn chân rời khỏi mặt đất, sau đó là các ngón chân, cho đến khi toàn bộ cơ thể Hồn Ly hoàn toàn ở trên

không trung!

Hồn Ly điên cuồng vùng vẫy nhưng vô ích, toàn bộ cơ thể của hắn ta được cố định chắc chắn trên không!


Giờ khắc này, Hồn Ly kinh hãi không thôi, nhìn thấy ánh mắt của Lục Nam Chước mà trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi!

Hắn ta đã biết thanh niên đồ trắng này không thể trêu chọc.

Lục Nam Chước buông tay xuống, bình tĩnh lằng lặng nhìn con kiến đang giấy giụa.

Mọi người thấy một cảnh tượng quỷ dị này, cảm giác thân thể hơi lạnh lẽo.

Liễu Đằng bỗng từ bên cạnh bước ra, đi đến bên cạnh Liễu gia chủ, đầu tiên là sợ hãi liếc nhìn Lục Nam Chước, sau đó nói

gì đó với ông ta rồi rút lui khỏi đám đông.

“Cái gì?” Liễu gia chủ nhìn Lục Nam Chước giữa sân với ánh mắt không thể tin được.

“Phụ thân, làm sao vậy?” Liễu Nguyệt nhìn thấy sắc mặt của phụ thân mình thay đổi, hơi nghỉ hoặc hỏi.

“Đăng Nhi nói vị tiền bối này hẳn là tên ăn xin mà ngày đó nó gặp phải...”

Liễu gia chủ hơi chua xót nói, chỉ một mình Hồn Ly cũng đủ cho họ ăn đủ rồi, nếu còn thêm vị tiền bối này...

Tên ăn xin? Đôi mắt yếu ớt của Liễu Nguyệt lóe lên, nàng đã nhớ ra rồi.

Nhìn Lục Nam Chước chắp tay đứng giữa sân, hình ảnh trong đầu dần trùng khớp với nhau...

Nàng cảm thấy hơi không thể tin được... Mình chỉ gặp đại một tên ăn xin, thế mà lại là cường giả, chuyện này mà nói ra thì ai tin chứ?


“Đại, đại nhân, tiền bối! Hự, là ta có mắt như mù, xin tiền bối hãy tha cho ta một mạng... Ta nguyện ý trung thành với tiền bối, hơn nữa ta còn cam đoan sau này... sẽ không tìm Liễu gia để gây rối nữa... Ặc.”

Hồn Ly thấp giọng hét lên, cảm thấy cổ họng nghẹn lại, cực kỳ khó nói. Hắn ta sợ hãi nhìn xuống đất, không dám nhìn Lục Nam Chước nữa!

Vào lúc này, Hồn Ly nào còn quan tâm đến thanh danh của mình? Mạng đã ở trong tay người khác, giữ lại rừng xanh không lo không có củi đốt.

Hiện trường yên tĩnh, mọi người không dám nói thêm lời nào, từ khi nào Mạc Thành lại xuất hiện một cường giả như vậy?

Lục Nam Chước không nói gì, vừa rồi hắn thật sự đã động sát tâm, thế này thì mọi chuyện đơn giản hơn rồi.

Hắn cũng không phải loại người ôn hòa gì, trong thế giới tôn trọng kẻ mạnh, chuyện giết người đối với hắn chỉ là một ý niệm thôi.

Lục Nam Chước nâng tay phải lên, khẽ tạo thành chưởng, ngọn lửa màu trắng dày đặc ở ngoài lòng bàn tay từ từ dấy lên.

Người ở đây cảm nhận được độ nóng rực như ở trên chảo nướng... Ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn về phía ngọn lửa kia.

Đây là ngọn lửa gì thế?


Chẳng bao lâu sau, họ nhìn thấy chàng trai mặc đồ trắng ném ngọn lửa về phía Hồn Ly đang bị giam cầm.

“Đại nhân, tha...” Hồn Ly kinh hoàng nhìn ngọn lửa bay về phía mình, hắn ta muốn cầu xin sự thương xót, muốn cử động nhưng lại không thể!

Ngọn lửa này đột nhiên tăng tốc, hung hãn lao về phía hắn †a, khiến hắn ta lập tức choáng váng!

"Ahhhl Đau quái! Đại nhân, xin hãy tha mạng cho ta!" “Ta sai rồi, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi.”

Xì xì xì!

Ngọn lửa màu trắng cháy cực nhanh!

Chỉ chốc lát sau, Hồn Ly đã hoàn toàn bị đốt cháy thành hư không.

Mùi thơm của thịt tràn ngập không gian nơi này...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận