Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Khô Vân đại sư biến sắc, Lâm Nhất và Lý Vô Ưu cũng hơi khó hiểu.
“Đường chủ Mạc, ông có ý gì?”
Khô Vân kìm nén cơn giận, lạnh giọng hỏi: “Ta đường đường là Luyện Dược sư hai sao mà cũng không thể vào cửa Lâm Lang Các của ông sao?”
Đường chủ Mạc cười xoà, không dám đắc tội, giải thích: “Khô Vân đại sư, thật xin lỗi, trong khoảng thời gian này Lâm Lang Các dự trữ khá nhiều đan dược, tạm thời không cần Luyện Dược sư đến ở.
Tất nhiên nguồn thu nhập khách khanh của ông chắc chắn vẫn không thiếu một đồng”.
Trong mắt Lâm Nhất không khỏi lộ vẻ thất vọng, không ngờ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn thế này.
Nhưng hắn cũng không muốn làm khó người khác, bèn lên tiếng: “Đại sư, chúng ta đến nơi khác đi.
Mệt mỏi suốt ba ngày rồi, chúng ta cần nghỉ ngơi trước”.
“Vậy thì tốt quá, vị tiểu huynh đệ này thật hiểu chuyện! Hôm nay Lâm Lang Các xin lỗi các vị”.
Đường chủ Mạc tỏ ra khiêm tốn, lịch sự cười bảo.
Nhưng Khô Vân đại sư cảm thấy vô cùng tức giận và khó chịu, đường chủ Mạc vốn là một kẻ khẩu Phật tâm xà.
Ông trữ nhiều đan dược, không cần Luyện Dược sư thì cho người ta vào nghỉ chân một lát cũng được mà.
Nhưng ông ta không nể mặt Khô Vân ông đây chút nào.
Thế nhưng đường chủ Mạc tỏ ra khách sáo, lịch sự, thái độ khiếm tốn, thực sự khiến ông không thể nổi giận được.
“Chúng ta đi!”
Khô Vân đại sư xụ mặt, xoay người đi ngay.
Ba người vừa dắt ngựa đi không bao xa thì có hai người đi tới.
Trong bóng đêm, họ cưỡi Tuyết Long Câu đẹp còn hơn tuyết, cao cao tại thượng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt có vẻ ngạc nhiên.
Hai người gồm một già một trẻ, già thì hắn không biết, trẻ là một nữ tử có diện mạo xinh đẹp lạnh lùng, Liễu Nguyệt!
Lâm Nhất không biết ông lão này nhưng Khô Vân đại sư thì biết, ông ta ngạc nhiên thốt lên: “Phù Quang đại nhân!”
Phù Quang, Luyện Dược sư hai sao thâm niên của Đan Dược điện, ông ta đã thành công vẽ được Linh văn hai sao từ rất nhiều năm trước.
Khô Vân vừa thăng lên Luyện Dược sư hai sao, chưa thể thật sự vẽ được Linh văn hai sao, địa vị thua xa ông ta.
Về danh tiếng cũng không thể so sánh được.
Phù Quang cưỡi Tuyết Long Câu, không thèm xuống ngựa, lạnh giọng khiển trách: “Khô Vân, ngươi vừa mới thăng cấp, ngay cả Linh văn hai sao còn chưa vẽ được lưu loát đã chạy tới Đế Đô huênh hoang, còn ra thể thống gì!”
Khô Vân đại sư cắn môi, khuôn mặt già nua trở nên cực kỳ khó coi vì bị răn dạy, cúi đầu đáp: “Phù Quang đại nhân dạy bảo rất đúng”.
“Tránh ra đi, đừng chắn đường ta”.
“Đại nhân đi thong thả”.
Ba người nhường đường, Lâm Nhất thấy Liễu Nguyệt ngồi trên Tuyết Long Câu cười mỉa mai nhìn hắn.
Họ đều rất uể oải, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi nên không muốn nói.
“Đại ca, huynh nhìn kìa!”
Bỗng nhiên Lý Vô Ưu tức giận dừng lại, chỉ vào Lâm Lang Các cách đó không xa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...