Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn


Cả cơ thể như chìm đắm vào trong trạng thái huyền diệu khó mà diễn tả.

So với sự mệt mỏi muốn chết của lần trước, thì lần này rõ ràng nhẹ nhàng và dễ chịu hơn rất nhiều, khiến người ta không kiềm lòng được mà muốn nhập tâm hơn nữa.

Chẳng mấy chốc, hắn đã vẽ xong ba tấm hoa văn Hoả Vân, tất cả đều đã được in thành công.

Nghĩ ngợi một chút, trong Tuế Nguyệt Tâm Kinh từng ghi chép, Hoả Vân Đan kỳ thực còn có thể phối thêm với hai loại Linh văn khác.

Một viên Hoả Vân Đan nếu như đồng thời sở hữu ba đạo Linh văn…
Lâm Nhất nghĩ mà thấy hưng phấn hẳn lên, liền trải tờ Linh giấy ra rồi bắt đầu chuyên tâm vẽ vời.

Vẽ được một nửa thì có tiếng chân vang lên, Lâm Nhất như thể gặp ma, mặt biến sắc: “Thằng chó con, ngươi động vào bút của ta làm cái gì!”
Advertisement
Lâm Nhất đang tập trung, hơi phân tâm liền bị loạn tiết tấu.

Tử Diên Thánh Hoả kèm theo sức mạnh Tuế Nguyệt đang ngưng tụ ở đầu bút bỗng nhiên tản ra khiến cả cây bút cháy bùng lên.

Bút Lệnh Văn cực kỳ quý giá bị đốt cháy thành tro bụi trong tay Lâm Nhất.

Lâm Nhất quay đầu nhìn về phía Khô Vân đại sư, lại nhìn đám tro tàn trong tay mình, vẻ mặt có chút sượng sùng.

“Bút Linh văn của ta!”
Khô Vân đại sư xót đến mức hai mắt đỏ cả lên, nhào đến đẩy Lâm Nhất ra.


Advertisement
Nhìn thấy cây bút đã bị cháy sạch thành tro, hai hốc mắt ông ta ầng ậng nước, run rẩy nói: “Đây là cây bút mà phụ thân truyền lại cho ta, ta hứa với ông ấy, nhất định phải dùng cây bút này để trở thành Huyền sư cấp hai sao! Đáng ghét…Thằng chó con này, ngươi có biết là không được tuỳ tiện đụng vào bút của người khác không, ngươi có cho phép người khác lén lút động vào kiếm của ngươi không?”
Lâm Nhất hơi thất thần, hắn biết bản thân đã phạm vào điều cấm kỵ liền vội vàng xin lỗi: “Đại sư, thực sự xin lỗi…”.

“Cút! Thằng chó con, uổng cho ta trước đó còn muốn để ngươi kế thừa y bát của ta, mới có ba ngày thôi, cái đuôi chó của ngươi đã vểnh lên tận trời rồi!”
Sắc mặt Khô Vân đại sư lạnh lùng, tức đến run rẩy chỉ vào Lâm Nhất nói: “Ngươi mau cút đi cho ta, nếu không phải trước đó ngươi làm việc chăm chỉ thì ta còn muốn giáng ngươi thành nô dịch thử thuốc luôn rồi!”
Đại sư của Đan Dược điện quả thực có quyền này.

Đầu mày Lâm Nhất khẽ nhíu, cảm xúc trong lòng sa sút, mặc dù hắn có chút khinh thường Khô Vân đại sư.

Nhưng trong ba ngày này, Khô Vân đại sư cũng coi như tân tâm tận sức dạy hắn rất nhiều thứ.

Không có những thứ này, đến tận bây giờ có lẽ hắn cũng chưa biết chút gì về luyện thuốc.

Nhưng bản thân lại làm hỏng cây bút Linh văn của người ta, quả thực là hổ thẹn với đối phương.

Hắn hiểu được cảm xúc của Khô Vân đại sư, giống như có ai đó làm hỏng Táng Hoa kiếm của hắn vậy, hắn chắc chắn phải gi3t chết đối phương mới hả giận.

Lâm Nhất ngược lại hy vọng Khô vân đại sư có thể trừng phạt hắn một chút.

“Cút! Mau cút đi cho ta, cuốn xéo cho khuất mắt ta!”
Khô Vân đại sư không có chỗ trút giận, chỉ vào Lâm Nhất chửi.

Lâm Nhất ngập ngừng muốn nói lại thôi, hắn muốn nói cho ông ta biết mình đã in dấu thành công mấy viên Hoả Vân Đan.

Nhưng đối phương lại không ngừng mắng hắn cút, cảm xúc có chút mất khống chế, Lâm Nhất sợ cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn sẽ có vấn đề nên đành thôi.

“Đại sư, xin lỗi”.

Cúi người vái chào, Lâm Nhất âm thầm rời đi.

Đợi sau khi Lâm Nhất đi ra ngoài được một lúc, Khô Vân đại sư mời dần dần bình tĩnh lại, chỉ là vẻ mặt mang theo chút thê lương.

Trước khi phụ thân của ông ta mất đã truyền lại cây bút này cho ông ta, trước mặt cha mình ông ta đã từng lập lời thề nhất định phải dùng cây bút này trở thành Huyền sư cấp hai sao.

Nhưng bây giờ… đều đã trở nên vô nghĩa.

“Phụ thân, khiến người phải thất vọng rồi, con đường này thực sự quá khó khăn…”.

Nhớ lại trong một tháng nổ lò bốn lần, ông ta đã trở thành trò cười cho Đai Dược điện, ký ức về mọi chuyện trước đây ùa về.

Nước mắt ầng ậng trong hốc mắt, Khô Vân đại sư cố nhịn để không cho nước mắt rơi xuống.


“Đây là…”.

Bỗng nhiên, sắc mặt ông ta thay đổi, phát hiện Hoả Vân Đan trên bàn có chút khác lạ.

Cầm lên tay nhìn kỹ lại, bên dưới chính là hoa văn Hoả Vân uốn lượn, một tấm, hai tấm… tất cả ba tấm, đều đã thành công in lên trên Hoả Vân đan.

Nhớ lại lúc trước, cả người Lâm Nhất đều bẩn thỉu nhếch nhác, nhưng biểu cảm trên mặt lại vô cùng chăm chú.

Lảo đảo!
Mặt Khô Vân đại sư biến sắc, cơ thể run lên, Hoả Vân Đan từ trong tay ông ta lăn xuống đất.

“Đứa nhỏ này… Ta thật là khốn nạn, ta trách nhầm đứa nhỏ này rồi!”
Nỗi hổ thẹn dâng lên ào ạt, nước mắt của Khô Vân đại sư không kiềm được mà chảy dài.

Đứa nhỏ này, rõ ràng là một kỳ tài cái thế, hắn rõ ràng nắm chắc rồi mới động đến bút.

Không phải do ông ta chen ngang thì bút Linh văn sẽ không thể bị huỷ.

Nhưng ông ta, còn mắng Lâm Nhất thậm tệ như thế, thậm chí câu thằng chó con cũng chửi mấy lần.

Nhưng Lâm Nhất lại không hề phản bác mà để mặc ông ta chửi mắng như tát nước.

Một lão già mấy chục tuổi mà còn chẳng bằng một đứa nhỏ.

Đưa tay lau mặt xong, Khô Vân đại sư giống như mất cả linh hồn, xông thẳng ra ngoài.

Không được, ta phải đi tìm hắn!

Trong đại sảnh của Đan Dược điện, Lâm Nhất mới đi ra đã trông thấy người quen, chính là Hoàng Phủ Tịnh Hiên.


“Thật trùng hợp, Lâm huynh ba ngày này sống thế nào, giờ đã coi như thoát khỏi khổ ải chưa?”, Hoàng Phủ Tịnh Hiên khẽ mỉm cười, chọc ghẹo nói.

Nét mặt Lâm Nhất âm u, trông hơi thương cảm, hắn cười khổ một tiếng nhưng không muốn nhắc đến nữa.

“Tránh ra, tránh ra cho bản chấp sự!”
Bên trong đại sảnh bỗng vang lên những tiếng chân bước dồn dập, sau đó liền thấy Liễu Nguyệt và Hồ Tinh Dương mang theo một đám hộ vệ, dáng vẻ hùng hổ và hung hãn xông đến.

Lâm Nhất cùng Hoàng Phủ Tịnh Hiên đều biến sắc.

“Bắt hắn lại cho ta!”
Hồ Tinh Dương nở nụ cười vặn vẹo, chỉ về Lâm Nhất quát.

Hoàng Phủ Tịnh Hiên biến sắc, trầm giọng nói: “Từ Từ! Chấp sự Hồ, ngươi có biết hắn ta là ai không?”
Hồ Tinh Dương bật cười ha hả: “Ta đương nhiên biết, nhưng đây là Đan Dược điện, hắn không chỉ huỷ đi bút Linh văn của Khô Vân đại sư mà còn muốn bỏ trốn.

Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu, chưa nói đến Hân Nghiên, cho dù là Lạc Phong trưởng lão đến đây thì cũng không cứu được ngươi đâu!”
Liễu Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng cười nói: “Tiểu Kiếm Nô, ngươi gây ra tội lỗi tày đình, hôm nay đừng hòng thoát được khỏi đây.

Ngoan ngoãn ở lại đây làm nô dịch thử thuốc đi!”
Hoàng Phủ Tịnh Hiên biến sắc, không chỉ hắn ta, tất cả mọi người trong đại điện đều tái mét mặt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui