Ù ù!
Ma khí màu đen hóa thành từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua từng tấc da thịt trên cơ thể Lâm Nhất.
Cũng may, lúc này, ma khí không quá mức kh ủng bố, cho nên Lâm Nhất cũng không cảm thấy lo ngại.
Một lúc lâu sau, ma khí ngày càng đậm đặc, hóa thành chất lỏng sền sệt, đau đớn tựa như thủy triều xộc thẳng vào tim Lâm Nhất.
Cơn đau khó tả không ngừng giày vò hắn.
Tuy nhiên, khi ma khí màu đen sắp dừng lại, đánh vào thần trí Lâm Nhất thì đóa Tử Diên trong cơ thể hắn lập tức khai triển thành kiếm quang linh nguyên, xé chúng thành mảnh vụn, không cách nào dừng lại dù chỉ trong thoáng chốc.
Nhưng dù là vậy, tác động của ma khí đối với thân thể hắn cũng ngày càng trở nên đáng sợ.
Trên mặt Lâm Nhất đã có thêm nhiều vết thương dữ tợn, máu tươi chảy đầm đìa.
Advertisement
Toàn thân dường như có một lưỡi dao băng sắc bén đang không ngừng khắc vào da thịt, mỗi một giây phút đều đang khảo nghiệm lòng người.
Cơ thể hắn tựa như một khối ngọc thô đang được mài dũa.
Da thịt tỏa ra ánh sáng màu đỏ tía óng ánh, ánh sáng màu tím ngày càng thuần khiết hơn, cũng có nghĩa là ánh sáng đỏ đại diện cho sức mạnh của Viêm Ma đang ngày càng yếu đi.
Lôi Viêm Chiến Thể vốn là môn công pháp rèn luyện thân thể lấy thuộc tính lôi làm chủ, không cho phép đảo loạn chủ thứ.
“Tử Diên tiền bối không lừa ta!”, cảm nhận được những biến hóa của thân thể, Lâm Nhất thầm nghĩ.
Ánh mắt hắn lóe lên tia kiên cường, cắn răng tiếp tục leo lên trên.
Advertisement
Hắn bò suốt ba ngày ba đêm trong ma động, nhiều lần rơi vào tuyệt vọng, đều cắn chặt răng vượt qua.
Thân thể được tôi luyện trong hoàn cảnh tựa như địa ngục không ngừng trở nên mạnh mẽ với tốc độ khủng khiếp.
Ầm!
Đến khi Lâm Nhất nhảy ra ngoài, đặt chân vào kiếm chủng, toàn thân hắn được gột rửa, sáng lóng lánh như một khối tử ngọc tuyệt thế, chói lóa như ánh chớp.
Không còn một chút ánh sáng đỏ nào, chỉ có đôi mắt là lập lòe lửa đỏ.
Thân như tử ngọc, mắt đỏ như máu, óng ánh như tia lửa điện, đây chính là Lôi Viêm Chiến Thể của Vạn gia – tầng cuối cùng bị khuyết thiếu.
Sau khi trải qua khảo nghiệm cấp địa ngục của ma động, rốt cuộc Lâm Nhất cũng luyện thành Lôi Viêm Chiến Thể hoàn mỹ.
Phóng mắt nhìn quanh, kiếm chủng bao la không có một bóng người.
Đại đội cao thủ của Kim Diệm tông và Huyết Vân môn đã sớm rời đi, cũng không có ai canh giữ ở cửa động, ở đây chỉ còn lại một người là hắn.
Lâm Nhất không nán lại quá lâu, hắn dựa theo sơ đồ trong trí nhớ, nhanh chóng đi đến lối ra bí cảnh.
Không bao lâu sau, tinh môn xoay tròn xuất hiện trong tầm mắt Lâm Nhất.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể rời khỏi đây.
Ầm ầm!
Nhưng ngay lúc này, kiếm chủng đột nhiên sụp xuống, vô số thanh kiếm cổ lần lượt gãy lìa.
Mảnh kiếm vỡ bay múa giữa cuồng phong, kiếm thế cuồn cuộn sau lưng đã rơi vào hỗn loạn, quét qua bốn phương tám hướng, dường như muốn cắn nuốt hết thảy.
Hẳn là tàn hồn của Tử Diên tiền bối đã đồng quy vu tận cùng mười bộ ma thi kia rồi, bí cảnh này không tồn tại được nữa.
Lâm Nhất biến sắc, chạy như điên về phía tinh môn, nhưng hắn chợt thấy tinh môn đang xoay tròn cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Thanh Dương giới, trong di tích tông môn mênh mông rộng lớn, ngập tràn khí tức đổ nát tang thương…
Trên một đống đổ nát hoang tàn có một tòa Kiếm Các đứng sừng sững.
Tựa như một đóa mai vươn lên giữa rừng hoa tàn úa, một mình một cõi, ngạo nghễ và tràn đầy mị lực.
Bên ngoài di tích đa phần chỉ có thể tìm được những mảnh vụn, lúc này bỗng nhiên có dị bảo xuất thế, quả thật là chuyện chưa từng có.
Tuy nhiên, Kiếm Các cao chót vót kia có tỷ lệ xuất hiện bảo vật quý trọng cực lớn.
Đồng nghĩa là mức độ nguy hiểm của nó cũng khiến người không rét mà run, không khỏi líu lưỡi trước uy phong của kiếm, chính vì điều đó đã ngăn cản bước chân của hầu hết nhà thám hiểm.
Dù ngươi có to gan lớn mật cỡ nào thì cũng thế, dù không sợ cấm chế trong Kiếm Các, nhưng nếu không cản nổi kiếm uy bên ngoài thì cũng uổng công.
Phần lớn những võ giả từng đi ngang qua Kiếm Các đều sẽ đứng từ xa quan sát một phen, sau đó không cam lòng rời đi.
Quả thật bọn họ không dám mạo hiểm.
Tuy nhiên, hôm nay trong Kiếm Các đột nhiên có rất nhiều võ giả tề tụ, tạo thành động tĩnh không nhỏ, khiến nhiều người chú ý.
“Huyết Đồ!”
“Bọn họ là người của Huyết Vân Môn”.
Khi nhìn rõ trang phục và phụ kiện trên người đám người kia, còn có khuôn mặt của người chỉ huy, những võ giả đi ngang qua lập tức tỏ vẽ đã hiểu.
Kiếm Các có vô vàn mối nguy.
Ở quận Thanh Dương, chỉ có tông môn thuộc Tam đại bá chủ mới có thể tập kết cao thủ tiến vào đó.
Tuy nhiên, nếu không có huyền khí thượng phẩm, e là khó dò xét Tam đại bá chủ.
Thình thịch… thình thịch…
Chẳng mấy chốc, trong Kiếm Các lại có một nhóm cường giả Tiên Thiên ùa ra, số lượng cũng không kém hơn Huyết Vân môn là bao.
“Là người của Kim Diệm tông!”
“Hai tông môn lớn này vậy mà lại liên thủ với nhau, cùng xông vào Kiếm Các, đúng là chuyện lạ!”
“Không phải nói các tông môn thuộc Tam đại bá chủ vẫn luôn bất mãn với nhau, hễ gặp mặt là choảng nhau sao?”
“Có gì đó sai sai, các ngươi nhìn sắc mặt của Mai Tử Họa và Huyết Đồ kìa…”
Hai tông môn lớn vốn có thù oán sâu đậm lại cùng xông ra từ một tòa Kiếm Các, việc này lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người…
Mặt Mai Tử Họa tái nhợt, khóe miệng còn vương vết máu, chưa kịp lau sạch.
Tay phải của hắn nắm chặt một cuộn ngọc giản, không dám lơi lỏng dù chỉ một chút.
Hẳn là trong lúc phá bỏ cấm chế, hắn ta đã bị thương không nhẹ.
“Chậc chậc, đúng là đồ vô dụng, phá bỏ một cái cấm chế nho nhỏ mà cũng hao tốn sức lực nhiều như thế.
Theo ta thấy, ngọc giản trong tay ngươi tám chín phần là rác!”
Thấy Mai Tử Họa đi ra, Huyết Đồ nở nụ cười vừa âm u vừa quái đản.
Người của hai tông môn lớn đã canh giữ bên cạnh ma động Kiếm Tông suốt bốn ngày, đợi đến khi xác định Lâm Nhất đã thật sự chết, cả bọn mới không cam lòng rời đi.
Cứ thế tay không quay về, hiển nhiên Huyết Đồ và Mai Tử Họa không thể chấp nhận được.
Ỷ vào việc bản thân có huyền khí thượng phẩm, bọn họ đã phải tốn không ít công sức trong Kiếm Các mới tìm được hai cuộn ngọc giản, mỗi người giữ trong tay một cuộn.
Mai Tử Họa lau đi vết máu khô trên khóe miệng, tự tin nói: “Sợ là đã khiến ngươi thất vọng!”
Soạt!
Đột nhiên hắn duỗi tay ra, ngọc giản trong lòng bàn tay lập tức tỏa ra kiếm thế chằng chịt, tạo thành một trận cuồng phong kinh thiên động địa.
“Kiếm thế quả thật kh ủng bố!”
“Theo ta đoán thì ít nhất là một cuốn công pháp huyền cấp”.
“Nói không chừng là bí thuật đấy!”
Thanh thế kinh người như vậy không chỉ khiến người của Huyết Vân môn cảm thấy căng thẳng, ở đằng xa, võ giả Tiên Thiên cũng bị kích động.
“Giờ thì ngươi đã biết ngọc giản của ai mới là rác rồi đúng không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...