Một cỗ khí tức đáng sợ tương đương với Tiên Thiên thất khiếu từ trên người hắn điên cuồng bạo khởi, nháy mắt trong phạm vi ngàn mét, bách thảo cúi rạp, cổ thụ chọc trời liên tiếp đổ gục.
Phóng mắt ra nhìn thì thấy tầm nhìn trong phút chốc trở nên trống trải rất nhiều.
"Trời ơi..."
Lâm Nhất hơi líu lưỡi, hoàn toàn không ngờ được sau khi hấp thu Long Vân quả, Long Hổ Sinh Uy của hắn lại đạt đến bước lợi hại như vậy, khí thế sánh ngang với Tiên Thiên thất khiếu!
"Thử lại xem, Cương Nhu Tịnh Tề!"
Ầm!
Lâm Nhất đánh ra không trung một quyền, một tòa núi đá cách đó trăm mét bị đánh vỡ tan thành bột phấn, vẫn chưa xong, quyền mang đó sau khi nghiền nát núi đá thì vẫn còn ba thành dư lực, quanh quẩn không dứt.
Advertisement
Bụi bặm dưới dư lực chấn động hình thành nên một lốc xoáy không ngừng xoay tròn.
Rồi chợt xoay người dùng lực đá ra một cước giữa không trung.
Trong không khí vang lên tiếng nổ tung liên miên, lực phản chấn cực lớn vậy mà lại giúp Lâm Nhất mượn lực trong không trung.
"Thú vị..."
Thình thịch!
Advertisement
Lâm Nhất cùng lúc sử dụng quyền cước giữa không trung, cảm giác lực đạo cuồn cuộn không ngừng tuôn ra.
Sau mỗi một kích đánh ra lại có linh nguyên mới được sản sinh, lực đạo oanh tạc ra đều có dư lực bay lượn.
Vỏn vẹn trên không đánh hết nửa bộ quyền, Lâm Nhất cuối cùng mới hạ xuống.
Coi như tới lúc xuống thời gian hắn dừng trong không trung đã bằng thời gian một tách trà nhỏ rồi.
"Đây chính là Cương Nhu Tịnh Tề sao? Không thiếu cương mãnh bá đạo, lại còn sinh ra dư lực, lượn lờ sinh sôi không ngừng".
Lâm Nhất có chút đăm chiêu, cảm giác lần này không chỉ thực lực tăng tiến, điều quan trọng hơn là hắn, ngộ tính võ đạo của hắn vô hình trung cũng tiến thêm một bước.
Hóa ra lực lượng không phải càng mạnh càng tốt, phải có dư lực, cương nhu đồng đều mới được.
"Giờ ta đụng phải Mai Tử Họa, đánh với hắn ta trên trăm chiêu chắc cũng không có bất cứ vấn đề nào nhỉ", gương mặt Lâm Nhất lóe lên vẻ mong chờ, nhẹ giọng nói.
Bất kể thế nào, dù tên Mai Tử Họa đó cũng chưa đả thương được đến hắn, nhưng chung quy lại người bỏ chạy vẫn là Lâm Nhất, không phải Mai Tử Họa.
Nhắc đến vẫn thấy hơi mất mặt.
Đột nhiên, âm thanh đánh đuổi truyền đến tai Lâm Nhất, hắn dõi mắt nhìn về phía xa, cẩn thận quan sát.
Chỉ thấy phía dưới, bên ngoài mười dặm, một đạo thân ảnh đang điên cuồng chạy trốn.
"Chương Nhạc đại ca?"
Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, đạo thân ảnh đó chính là người có giao tình không sâu với hắn trên núi Thiên Hỏa, Chương Nhạc.
Kẻ đuổi theo hắn ta chính là ba con Diễm Vĩ Lang cấp bậc Tiên Thiên ngũ khiếu.
Diễm Vĩ Lang một khi xuất hiện thì ít nhất phải là ba con, quỷ quyệt độc ác, ở cuối đuôi của nó có một ngọn lửa độc bốc cháy.
Cho dù là Tiên Thiên ngũ khiếu tương đối lợi hại mà bị con Diễm Vĩ Lang này để mắt tới thì đa số đều không có kết cục tốt đẹp.
"Đáng chết, sao lại đen thế!"
Sắc mặt Chương Nhạc kinh hoảng, không ngừng cắm đầu cắm cổ bỏ chạy, miệng thở hồng hộc.
Sau khi hắn ta từ trên đỉnh núi Thiên Hỏa xuống, lúc đi ngang qua dãy núi Thiên Chập không ngờ lại bị Diễm Vĩ Lang để mắt tới.
Loại yêu thú này lấy ba chọi một, hắn ta căn bản không có chút phần thắng nào.
Ba con Diễm Vĩ Lang đó đôi mắt lóe lên ánh nhìn gian xảo, vẫn chưa dốc toàn lực truy đuổi, chỉ theo đuôi từ xa, khiến cho Chương Nhạc có hy vọng chạy thoát được, nhưng trên thực tế là muốn ép kiệt thể lực của hắn ta mà thôi.
"Sao mãi không cắt đuôi được vậy!"
Quay đầu lại nhìn, Diễm Vĩ Lang vẫn khí thế hùng hổ, đuôi sói giống như loan đao dựng đứng, ngọn lửa độc ở đuôi lượn lờ.
Lúc hắn ta có chút tuyệt vọng thì một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, không chút lưu tình đánh ra một quyền.
Ầm!
Một con Diễm Vĩ Lang trong đó mất mạng ngay tại chỗ, ngay đến lửa độc ở đuôi cũng không kịp phóng ra.
Tru tréo lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất, cơ thể giống như một dải xương mềm oặt chết thảm trên mặt đất.
Nội tạng xương cốt đã bị một quyền này đánh cho vỡ nát.
Hai con Diễm Vĩ Lang còn lại vội vàng bỏ chạy, căn bản không dám báo thù cho đồng loại.
Chương Nhạc liền dừng bước chân, khi đạo thân ảnh đó quay người lại, hắn ta như nhìn thấy ma quỷ, thất kinh thất sắc nói: "Lâm huynh đệ!"
"Lâm huynh đệ!"
Sắc mặt Chương Nhạc thật sự giống như thấy quỷ, thần sắc không thể tin nổi nhìn về phía Lâm Nhất.
Hắn ta nhớ rất rõ ràng, Lâm Nhất đã rơi vào trong hố dung nham, sớm nên bị đốt cháy đến cặn bã cũng không còn chứ.
"Chương đại ca, thực sự là ta", Lâm Nhất mỉm cười, biết trong lòng hắn ta nghĩ gì nên tiến đến nói.
Chương Nhạc có chút thất thần nói: "Nhưng rõ ràng ta..."
"Rõ ràng thấy ta rơi vào trong hố dung nham hả? Ta có một trọng bảo, có thể bảo vệ ta ở trong dung nham mà không chết, nhân lúc núi lửa phun trào nên cũng thuận lợi thoát được ra ngoài".
Lâm Nhất giải thích qua với đối phương một lượt, chuyện liên quan đến hộp kiếm cổ và Tử Viêm Thánh Hỏa thì không nói chi tiết lắm.
"Việc này..."
Chương Nhạc hồi lâu không nói được gì, rõ ràng vẫn còn đang đắm chìm trong kinh ngạc, không biết phải nói gì.
Một lúc lâu sau mới cười lớn nói: "Lúc đó ta còn tưởng Lâm huynh đệ chết chắc rồi, không ngờ, thật sự không ngờ được.
Ha ha ha, ngươi không biết lão giả áo tang đó tức đến mức gần thổ huyết đấy, sau đó ông ta ba lần liên tục nhảy vào hố dung nham, nhưng đều công cốc mà ra".
Còn có việc này sao?
Nghĩ lại thì cũng không bất ngờ, với tu vi Tiên Thiên thất khiếu của ông ta thì cũng có thể đi lại một lát trong bể dung nham được.
Nhưng cũng không dám tiến xuống quá sâu, muốn tìm thấy hắn thì lại càng khó khăn hơn.
Lâm Nhất trầm giọng nói: "Không nói chuyện này nữa, Chương đại ca định đi đâu đây?"
Chương Nhạc gãi đầu nói: "Trước sự việc, Lâm huynh đệ đã nói với ta, con người nếu không tranh đấu thì làm sao có thể ngóc đầu lên được.
Ta nghĩ kỹ rồi, lần này Thanh Dương Giới mở ra, ta nhất định phải đi tranh đấu thử một lần kỳ ngộ gặp được di tích viễn cổ".
"Thanh Dương Giới.
Tính thời gian thì cũng khoảng hơn một tháng nữa nhỉ".
Lâm Nhất nghĩ ngợi, chớp mắt hắn tới quận Thanh Dương này đã gần nửa năm rồi.
"Ừm, không còn bao lâu nữa, đến lúc đó cũng coi như được mở mang tầm mắt, Lâm huynh đệ có muốn đi chung với ta không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...