Hân Tuyệt nhìn Lâm Nhất, hơi cau mày, nhìn ra hơi thở trên người hắn hơi không ổn định.
Lâm Nhất gật đầu, cũng không định giấu diệm, giải thích đơn giản chuyện giao thủ với bát đại kim cương.
Sau khi nghe hắn kể, Hân Nghiên sa sầm mặt, lạnh lùng nói: “Cho bọn họ một bài học cũng được, nếu không bọn họ vẫn nghĩ ngươi dễ bắt nạt”.
Trong mắt Hân Tuyệt có ánh sáng lướt qua, y hơi bất ngờ nhìn Lâm Nhất.
Sau đó, y cười khẽ: “Trước đó ta còn hơi lo lắng, bây giờ xem ra là không cần bận tâm nữa”.
“Lo lắng?”
Lâm Nhất không hiểu.
Hân Tuyệt nhẹ giọng nói: “Hôm nay ta đến đây là để tìm đệ, bảy ngày sau là tiệc sinh nhật của Phượng Hoa công chúa. Các đại tông môn đều sẽ đi chúc mừng, Diệp sư huynh đang bế quan, cho nên ta là người dẫn đội cho Lăng Tiêu Kiếm Các”.
Lâm Nhất biết Diệp sư huynh mà y nói chính là Diệp Phong đứng đầu bảng Thiên của Kiếm Các.
“Mai hộ pháp bảo ta dẫn đệ theo để tiếp xúc với cao thủ của các tông môn khác. Lúc trước ta còn lo lắng, đệ mới vào nội môn, nếu bị đệ tử của các tông môn khiêu khích sẽ chịu thiệt thòi, bây giờ xem ra là ta lo lắng quá rồi”.
Hân Tuyệt giải thích một lượt cho hắn hiểu.
Hân Nghiên cười khẽ tiếp lời: “Tính ra đã năm năm rồi Phượng Hoa công chúa không tổ chức tiệc sinh nhật, bây giờ lại tổ chức, không biết sẽ náo nhiệt đến mức nào đây”.
Phượng Hoa công chúa là vị công chúa được xưng là đệ nhất mỹ nhân của Đại Tần đế quốc, từng có chuyện xưa với Lưu Thương công tử đúng không nhỉ?
Có thể gặp mặt thử cũng hay đó chứ.
Nhưng theo lời Hân Tuyệt nói, nếu đệ tử các tông môn gặp nhau, e rằng khó tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn. Đế quốc người người sùng võ, tranh cường háo thắng vốn là bản tính của con người, huống hồ người có thể xuất hiện trong buổi tiệc của công chúa chắc chắn đều là nhân tài kiệt xuất, yêu nghiệt của tông môn.
Một buổi tiệc lớn như thế, chắc chắn sẽ cực kỳ thú vị.
Ba người trò chuyện vui vẻ, ngoài chuyện tiệc sinh nhật của công chúa, Lâm Nhất còn hỏi Hân Tuyệt rất nhiều thắc mắc của mình về việc tu luyện võ đạo.
Đối phương biết gì đều nói hết, không hề giấu diếm, thậm chí còn tự ra tay hướng dẫn tu vi và kiếm pháp cho hắn.
Lúc rời đi, Lâm Nhất thu hoạch được rất nhiều, ngay cả một vài nghi hoặc về Thuỷ Nguyệt kiếm pháp cũng được giải đáp chút ít.
Phía sau Lăng Tiêu Kiếm Các có một dãy núi đồ sộ kéo dài, tên là sơn mạch Tịch Diệt.
Dãy núi này rất nổi tiếng trong quận Tần Thiên, không chỉ Lăng Tiêu Kiếm Các, ba đại tông môn còn lại cũng xây dựng bên rìa dãy núi này, chỉ là vị trí khác nhau mà thôi.
Sơn mạch Tịch Diệt này yêu thú tung hoành, ngoằn ngoèo rộng lớn, một đường kéo dài, thậm chí còn xuyên qua mấy đế quốc xung quanh.
Bình thường sẽ có rất nhiều đệ tử tông môn lịch luyện ở đây, đánh giết yêu thú, tu luyện võ kỹ, tích luỹ khí thị huyết.
Chỉ là mọi người đều sẽ chọn khu vực ở rìa dãy núi, sâu trong dãy núi này vô cùng nguy hiểm, vị trí trung tâm của nó, ngay cả các trưởng lão cảnh giới Tử Phủ của tông môn cũng không dám tuỳ tiện đặt chân vào.
Sương mù mờ mịt quanh năm không tan tạo thành một màn khí độc, thỉnh thoảng còn có tiếng thú gào đáng sợ vang lên, khiến người ta sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...