Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lâm Thu Sam còn chưa kịp trả lời thì Lâm Yên đã chỉ vào bốn người ở lối vào: “Nhóm người này là đệ tử nội môn, chúng chặn ở lối vào kiếm chủng ép mọi người phải giao nộp ba viên đan Kiếm Vân thì mới được vào”.
“Ba viên đan Kiếm Vân không phải con số nhỏ, đương nhiên mọi người đều không muốn, kết quả bị chúng đánh bị thương… Cố sư huynh và Trần sư huynh đều bị chúng giết gà doạ khỉ”.
Chẳng trách nhóm người này lại có thực lực mạnh đến vậy, thì ra đều là đệ tử nội môn.
Thân phận của Lâm Thu Sam bày ra đó, đương nhiên đám đệ tử nội môn không dám làm gì nàng ta. Nhưng Cố Bắc Huyền và Trần Lăng thì không may mắn như vậy, vẫn rơi vào kết cục như đám Hàn Phong.
Nhóm người này đều có tiếng ở ngoại môn, vậy mà cũng phải quỳ trên đất, điều này khá đáng sợ.
Lâm Nhất đã hiểu tại sao ánh mắt những người tụ tập ở đây sau khi thấy hắn xuất hiện lại tràn ngập kỳ vọng như thế.
Sự việc đã được sáng tỏ, nhưng chẳng phải cuộc chiến đồng minh cấm đệ tử nội môn tham gia sao?
“Những người này là đệ tử nội môn thuộc nhóm một trăm người từ dưới lên của bảng Địa, nếu vào kiếm chủng thì đám người này không được phép thi để vào nhóm một trăm người đầu bảng Địa nữa mà sẽ bị tước thân phận đệ tử nội môn ngay. Họ bị cấm vào phạm vi ngoài núi Mai Kiếm, nhưng chặn ở cửa thì không nằm trong lệnh cấm”.
Lâm Thu Sam khẽ thở dài, cũng có một chút bất lực.
Quả nhiên bọn chúng biết danh sách đệ tử nội môn không dễ có.
Biến số như vậy coi như cho tất cả những người tham gia cuộc chiến đồng minh một đòn cảnh tỉnh.
Nhưng hiển nhiên không ai bằng lòng từ bỏ, khó khăn lắm mới đi được tới đây, đã sắp vào được kiếm chủng rồi sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Hơn nữa quy tắc cho vòng hai vẫn chưa được tuyên bố, không thử thì ai biết mình có được lọt vào nhóm một trăm người đầu hay không.
Danh sách đệ tử nội môn vẫn đầy cám dỗ.
“Điền sư đệ, đừng chơi nữa”.
Khi mấy người đang nói chuyện thì người đứng đầu trong bốn người chắp tay đứng dưới tượng đá khẽ nhếch môi, cười khẽ một tiếng.
“Rõ, Mục Lăng sư huynh”.
Thanh niên áo xám giao đấu với Cố Vân Phi cười toe toét: “Trò chơi kết thúc”.
“Hừ, ngông cuồng. Ta thấy ngươi cũng chẳng có năng lực gì, chẳng trách đứng cuối danh sách bảng Địa”.
Cố Vân Phi chế nhạo, hắn ta vẫn không phục, Phá Sơn kiếm pháp của hắn ta đang khí thế bừng bừng, bản thân hắn ta không hề cảm thấy thực lực của đối phương mạnh hơn mình.
Dù người khác thế nào, hắn ta tuyệt đối sẽ không giao ba viên đan Kiếm Vân ra.
“Vậy sao?”
Thanh niên áo xám bật cười: “Ngươi vẫn chưa biết công pháp Linh cấp khủng khiếp thế nào đâu. Ta mới chỉ sử dụng sáu phần thực lực thôi