Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ở đế đô nước Đại Tần, người dám thách thức thế lực của Thần Sách Doanh chỉ có mấy vị hoàng tử, ngay cả tứ đại tông tộc cũng chưa đủ tư cách.
Phù Quang cảm thấy mất mặt nên đội mũ trùm, ăn mặc kín mít mới đi vào Vạn Bảo Các cùng Liễu Nguyệt.
Trong chủ điện, cả bốn tầng lầu đều không còn ghế trống.
Lâm Nhất đã sớm ngồi trong đó, nói chuyện phiếm với Lý Vô Ưu.
Hắn không thể ở lại Vạn Bảo Các mãi được, sau khi đổi đủ tài nguyên hắn sẽ rời đi.
Cuộc chiến sinh tử với Diệp Lưu Vân mới là việc khẩn cấp trước mắt, mọi việc làm ở Vạn Bảo Các đều là cách để đạt được mục đích.
“Đại ca, náo nhiệt thật đấy, lúc trước cứ ở trong phòng luyện đan đúng là hơi lãng phí thời gian”.
Lý Vô Ưu nhìn đám đông ở xung quanh, háo hức nói.
Buổi đấu giá cuối cùng hôm nay náo nhiệt hơn ngày thường gấp mấy lần, tất cả đều là nhân tài cảnh giới Huyền Võ, không có ngoại lệ!
Còn có rất nhiều người nổi tiếng ẩn mình trong số đó vì không muốn tiết lộ thân phận.
Đến đấu giá viên Đại Huyền đan cực phẩm này chứng tỏ tu vi đang gặp bình cảnh. Đối với một số người, đây là vấn đề làm tổn hại đến thanh danh của họ.
Nhưng cũng có người thoải mái, không để ý lắm.
Chẳng hạn như Lưu Thương công tử, hắn ta mặc chiếc áo cà sa giản dị, khuôn mặt tuấn tú nho nhã đi với đầu trọc trông khá nổi bật trong đám đông.
Hắn ta tự rót tự uống, khá là tự tại.
Những người nhìn thấy hắn ta đều sáng rực cả hai mắt, lần lượt tới gần chào hỏi.
“Lưu Thương công tử, ngươi cũng muốn đấu giá viên Đại Huyền đan cực phẩm này sao?”’
“Ta đến góp vui thôi”.
Lưu Thương công tử cười nhẹ, không trả lời là có hay không.
Mọi người cũng không hỏi tới cùng. Hắn ta là người hiền hoà, phong độ nhẹ nhàng, nhưng lại là một trong tám công tử của Đế Đô.
Có thể bắt chuyện với hắn ta đã làm người ta cảm thấy vui vẻ.
Lý Vô Ưu cười bảo: “Con lừa trọc này uống rượu ăn thịt bừa bãi, không kiêng kị chút nào, thoải mái thật”.
Ai ngờ hắn ta vừa dứt lời đã thấy Lưu Thương công tử mỉm cười, nâng ly rượu lên nhìn qua.
“Tiểu tử này, nói nhỏ thôi”.
Lâm Nhất hơi xấu hổ, nâng ly rượu lên ra hiệu cho đối phương từ xa.
Lý Vô Ưu cười vô tư: “Hì hì, lỗi của ta, lỗi của ta”.
“Tiểu Kiếm Nô, không ngờ các ngươi cũng ở đây!”
Liễu Nguyệt không ngờ lại gặp được Lâm Nhất và Lý Vô Ưu ở Vạn Bảo Các.
Nàng ta nhất thời ngạc nhiên, tưởng mình đi nhầm chỗ.