Hắn ta khẳng định rằng Lâm Nhất cố ý tới chơi mình, nhưng trên thực tế Lâm Nhất còn không biết căn cốt của mình đã có tư cách của Linh thể thất phẩm.
“Đi”.
Vương Diễm sầm mặt dẫn mấy thiếu niên sau lưng đi đăng ký.
Hân Nghiên nhìn Lâm Nhất rồi cười khẽ: “Ta nói không sai mà, không kiểm tra một lần sao xác định được căn cốt của mình”.
“He he, Lâm Nhất à, huynh khiến ta sợ lắm luôn đấy, che giấu kỹ thật”.
Lý Vô Ưu đấm vào ngực Lâm Nhất, cười tít mắt, không hề có điểm ra vẻ nào.
“Lâm huynh, sau này chúng ta đều là đồng môn rồi”.
Mấy ngươi phía Lịch Khiếu Thiên vội vàng chạy tới cười nịnh nọt.
Chỉ là trong mắt Lâm Nhất, những nụ cười này đều có vẻ giả tạo.
Ngoại trừ Lý Vô Ưu, mấy người này sau những lời khi nãy của Vương Ninh đều lặng lẽ tránh xa hắn, hắn đều nhìn thấy hết.
Thản nhiên đáp lại vài câu, Lâm Nhất cũng không vạch trần bọn họ.
“Đi đăng ký thôi”.
Hân Nghiên cười tươi như hoa, tâm trạng cực kỳ tốt, phất tay dẫn mấy người đi đăng ký.
Thoáng chốc mọi thủ tục đã được hoàn tất.
Lúc đi ra, vừa hay mọi người nhìn thấy Vương Ninh đang gục đầu đứng cuối cùng trong hàng ngũ.
Bộ dạng đó phải nói là rất buồn cười.
Lúc trước hắn ta kiêu ngạo bảo Lâm Nhất cút, nhưng người thực sự phải cút lại là bản thân hắn ta!
Lý Vô Ưu cười bảo: “Tên này ít nhất cũng phải xếp hàng đến tối mới tới lượt. Nếu không vượt qua khảo hạch của giáo quan thì thú vị đấy”.
“Cũng không đến mức đó, dù gì Vương gia cũng là tứ đại tông tộc. Thân là dòng chính, dù là con heo cũng có thể vào được Lăng Tiêu Kiếm Các”.
Hân Nghiên khinh bỉ nhìn Vương Ninh, hờ hững lên tiếng.
“Đúng rồi”.
Sau khi ra khỏi phân đà Kiếm Các, Hân Nghiên nói: “Phía Lịch Khiếu Thiên tới sớm, ta đã sắp xếp chỗ ở rồi, chắc hai ngươi vẫn chưa có chỗ ở đúng không?”
“Chưa”.
Vừa tới đế đô, có chỗ ở mới là lạ.
Một tia sáng loé lên trong mắt Hân Nghiên, cô ta nhìn hai người: “Dù sao cũng chỉ còn ba ngày nữa, nếu không ngại thì hai người có thể đến nhà ta ở”.
Lý Vô Ưu vừa định đồng ý thì Lâm Nhất đã khéo léo từ chối: “Thôi, đế đô phồn hoa như vậy, lần đầu tới cũng nên đi dạo một vòng”.
“Vậy ta… cũng thôi vậy”.
Lý Vô Ưu khẽ thở dài.
“Chắc chắn chứ? Chỗ ở của ta chưa từng có nam nhân nào vào ở đâu”, đôi mắ phượng của Hân Nghiên ánh nước nhìn hai người, đầy cám dỗ.
Lý Vô Ưu nuốt nướt bọt, nhìn lướt qua vẻ mặt Lâm Nhất, cuối cùng vẫn không tiện đồng ý.
“Vậy ta không ép buộc nữa, nhưng ba ngày sau các ngươi nhớ đến báo danh đúng giờ đấy. Người mới thông qua khảo hạch sẽ vào khảo nghiệm cuối cùng, qua được vòng khảo nghiệm này mới chính thức được vào Lăng Tiêu Kiếm Các!”
“Hân Nghiên tỷ, quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy, tỷ có thể tiết lộ vài tin cho chúng ta không? Chúng ta cũng tiện chuẩn bị trước”.
Lý Vô Ưu nhìn Hân Nghiên, mặt dày hỏi.
“Ngươi lắm mưu nhiều kế thật! Tiết lộ trước cho các ngươi thì còn gì là khảo nghiệm. Nhưng ta có thể nói cho các ngươi, danh ngạch hạt giống rất có ưu thế đấy”.
Hân Nghiên cười bí ẩn, để lại bóng lưng duyên dáng rồi chậm rãi rời đi.
Lý Vô Ưu nhìn bóng lưng ấy với vẻ lưu luyến, đến khi biến mất trong tầm mắt mới nói: “Lâm Nhất, sao huynh lại từ chối Hân Nghiên tỷ, từ chối lời mời của con gái là rất không lịch sự… nhất là người con gái xinh đẹp như Hân Nghiên tỷ”.
Lâm Nhất ngoắc tay gọi Huyết Long Mã tới, vừa dắt nó vừa trả lời: “Vương gia là thế lực không nhỏ ở đế đô, có thể mấy ngày tới bọn họ sẽ đối phó ta, đến nhà người khác chẳng phải sẽ mang lại phiền phức cho người ta sao?”
“Cũng đúng”.
“Nhưng ngươi rất kỳ lạ, sao ngươi cũng không đồng ý?”, Lâm Nhất khó hiểu nhìn đối phương.
Lý Vô Ưu vỗ ngực, nghiêm mặt đáp: “Huynh đệ và nữ nhân, ta có thể phân biệt rõ ràng, thấy sắc quên bạn không phải bản tính của ta”.
Lâm Nhất cười bảo: “Sao ta lại thấy không tin nhỉ? Nói thật đi”.
Nhìn ánh mắt Lâm Nhất, Lý Vô Ưu lúng túng, cười ngượng ngùng: “Được rồi… Hân Nghiên tỷ rõ ràng có ý muốn mời huynh, có lẽ là muốn bảo vệ huynh. Ta chỉ thuận theo thôi, huynh đã không đi thì ta nào có thể mặt dày đi chứ?”
Hai người một ngựa đi dạo nhàn nhã trong đế đô, đối với vật gì cũng rất mới lạ.
Không hổ là đế đô Đại Tần, quả nhiên khiến người ta mở mang tầm mắt.
“Phía trước chính là nội thành, nghe nói ngoại thành và nội thành đế đô hoàn toàn là hai thái cực. Nếu không có tu vi cảnh giới Huyền Võ thì phải nộp một lượng linh thạch nhất định mới được vào”.
“Vậy đi xem thử đi”.
Lâm Nhất thầm nghĩ vào nội thành có lẽ sẽ an toàn hơn. ngôn tình sủng
Mỗi người nộp một trăm viên linh thạch hạ phẩm, ngay khi đặt chân vào nội thành, vẻ mặt Lâm Nhất lập tức thay đổi.
Nội thành đế đô Đại Tần.
Con đường rộng lớn, dưới sàn lát đá xanh dường như ngầm lan toả một đợt sóng dao động quen thuộc.
Lâm Nhất lập tức cảm nhận được đợt dao động này có rất nhiều điểm tương đồng với những vân lộ mà hắn lĩnh ngộ trong mấy ngày qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...